Dưới ánh mặt trời – Tập 5 (HaeHyuk)

Shortfic: Dưới ánh mặt trời – HaeHyuk

Note: MA, Rape, kinh dị.

Au: Casslovejaejoong (Bòn)

***

Video:  TRAILER FIC DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI

.

.

.

MOV_c4f956bc_b

Tập 5: Máu

HyukJae cảm thấy rất hoang mang nhưng cũng quyết định bước vào. Cậu vừa vào phòng được hai bước thôi thì đám Thây ma bất ngờ đóng sầm cánh cửa.

–         Nè! Mở cửa ra! – HyukJae bực bội đập cửa rầm rầm. Bọn chúng vẫn giả điếc chốt khóa chặt kín.

HyukJae đành thở dài bất lực, ngay cả con Thây ma thấp bé cũng ức hiếp cậu được. Chúng muốn nhốt cậu với hắn ư?

Sau tiếng ồn của HyukJae, hắn vẫn nằm im bất động. Thân hắn đã lạnh, căn phòng này còn lạnh hơn gấp bội. HyukJae suy nghĩ thật lâu rồi quyết định đi lại gần chiếc giường, có chuyện gì thì cũng nên giải quyết hết một lần cho xong.

Càng đến gần HyukJae càng nhận ra, vốn dĩ hắn vẫn mê mang bất tĩnh. Nhớ lại thái độ lạ lẫm của SongLin, HyukJae thật sự hoài nghi lời nó nói. Dường như không phải hắn gọi cậu, mà chính bản thân Thây ma SongLin muốn cậu đến đây.

Nghĩ như vậy HyukJae liền thở ra nhẹ nhõm, nhẹ nhàng gồi xuống góc giường, sát bên hắn. Đầu cậu vẫn còn nhứt, toàn thân cứ nóng râm rang, tệ hại hơn là có thứ gì đó cứ làm cậu nhột nhạt, muốn được vuốt ve trìu mến.

HyukJae ngồi đó, nhìn ngó xung quanh. Ngoài chiếc giường và bộ bàn ghế trang trí, gian phòng chẳng có thêm gì cả. Ít nhất thì cũng nên có vài bức họa vẽ EunHyuk chứ. HyukJae cố gắng tìm kiếm thứ gì đó để tập trung nhưng không sao quên được cơn nóng cứ dần lan tỏa khắp người. Nóng đến mức HyukJae phải lấy tay quạt quạt cho mình trong một gian phòng lạnh như đá.

Bất chợt hắn nhíu mày cử động, bàn tay vô tình chạm vào tay HyukJae đang để trên giường. HyukJae giật mình rút người lại. Khi cơ thể cậu nóng như lửa đỏ thì cái lạnh từ tay hắn là sự giải thoát. Chỉ một cái chạm nhẹ hững hờ cũng khiến HyukJae vô cùng dễ chịu. HyukJae bắt đầu hoảng sợ với sự thèm muốn lạ lẫm dâng trào. Cậu đứng bật dậy, lùi hẳn ra xa hắn.

–         EunHyuk… em về cạnh ta đi EunHyuk.

Hắn đang mơ, lời nói van nài thống thiết. HyukJae thật không chịu nổi, cậu vội vàng chạy đến cửa sổ, cố gắng mở chốt ra tìm kiếm hơi gió. Nhưng đây là phòng của một ma cà rồng. Ma cà rồng thì không thích ánh hồng quang, nên dĩ nhiên, HyukJae chẳng thể nào mở được cửa sổ.

–         EunHyuk… là em phải không?

Mắt hắn hé mở và cố nhíu lại nhìn về phía HyukJae. Sức cạn kiệt nên hắn chỉ thấy bóng dáng mờ mờ. Hắn mơ màng tưởng là EunHyuk qua hương máu ngọt ngào từ vết thương của HyukJae.

HyukJae thấy hắn lồm cồm ngồi dậy, càng phát hoảng hơn. Cậu biết chắc chắn là có điều gì bất thường xảy ra trong cơ thể, cậu khát khao cái lạnh từ hắn không ngừng. HyukJae hối hả chạy lại cửa, tiếp tục bức bối đánh vào đó rầm rầm.

–         Mở cửa ra! Lũ Thây ma các ngươi không nghe hả? Ta nói mở cửa ra!

–         Đừng sợ…

HyukJae điếng người khi tiếng nói của hắn trở nên rõ ràng. Cậu thở dốc quay phắc người lại dè chừng nhìn hắn.

–         Ngươi không cần phải sợ. Ngoài EunHyuk, ta không đụng đến bất kỳ ai đâu.

Hắn gắng gượng tựa lưng vào thành giường. Nhận ra chiếc bóng thấp thoáng quanh phòng không phải EunHyuk, tâm trạng hắn chùn xuống tuyệt vọng. Tưởng rằng có thể chết đi để thoát khỏi sự giày vò nhớ thương này, nhưng hắn lại không chết. Thật đáng nguyển rủa thay cho một kiếp người bất tử.

Sau khi thở mạnh để lấy lại sức, hắn yếu ớt giơ bàn tay lên, chú mục vào cánh cửa. Hắn đang cố gắng mở cánh cửa ra để giải thoát cho HyukJae, nhưng rồi bất ngờ ho lên khù khụ. Ngay giây phút này thật sự hắn chẳng thể dụng sức nữa.

Nhìn hắn ho rồi đổ ngục trên giường, HyukJae muốn bỏ mặc nhưng lại chạnh lòng không thể. Một kẻ si tình ngu ngốc! Đó là tất cả những gì HyukJae hình dung về con quỷ trước mặt. Vốn định bước lại gần nhưng cái lạnh từ cơ thể kia cứ như gọi mời HyukJae, cậu sợ quá lại thụt lùi, vùi người vào ngay góc cửa, nơi cách xa hắn nhất.

Hai kẻ trong gian phòng rộng, một miên mang trên giường, một co rút vào góc cửa.

.

.

Thời gian tĩnh lặng cứ âm thầm trôi, gian phòng rộng lớn chìm trong hiu quạnh. HyukJae mệt mỏi gục đầu lên gối, mơ màng choáng váng. Đôi chân bất ngờ không nghe theo cậu nữa, nó muốn đến chiếc giường đó, tìm kiếm hơi lạnh để giải thoát cho cái nóng lửa thiêu này.

–         Ư… ứ…

Miệng HyukJae rên ư ử phản kháng, đôi tay cũng cự tuyệt bám vào sàn nhà. Nhưng đó là sự phản kháng vô vọng, toàn thân HyukJae cứ dần bò đến cạnh hắn, gần và rất gần. Rồi cậu trườn lên giường, nằm hẳn lên cơ thể băng giá kia.

–         … Em là EunHyuk. – HyukJae bật ra tiếng thì thầm mà chính mình không hề muốn nói.

Hắn mở bừng mắt nhìn HyukJae. Hương máu quyến rũ đang ở quá gần và lời nói kia dịu dàng quen thuộc. Hắn cứng động toàn thân trong ngỡ ngàng.

HyukJae tiếp tục mơn trớn cơ thể hắn. Cái lạnh này khiến cậu thoã mãn vô cùng. Cậu trao cho hắn nụ hôn rồi lại thêm một nụ hôn.

–         Ngài nhớ không? Đêm đầu tiên của chúng ta, trời cũng oi bức như thế này. – HyukJae tiếp tục thì thầm.

–         EunHyuk? – Môi hắn run run, thật sự không thể tin được.

–         Không… Tôi không phải EunHyuk! – HyukJae liền lắc đầu cật lực, cố ngăn cản mình không hôn hắn nữa.

Hắn sốt sắn ngồi bật dậy, hai tay nắm chặt vai HyukJae.

–         Đúng là chúng ta đã gặp nhau trong một ngày hè nắng lửa. Em nhớ mà, phải không EunHyuk?

HyukJae vẫn lắc đầu, nhưng nước mắt lại tuông trào như suối đổ. Những giọt nước mắt tuông ra từ mắt HyukJae, tuy nhiên cậu chắc chắn đó không phải là nước mắt của mình.

–         Không nhớ! Không nhớ!

Hắn cật lực van nài:

–         EunHyuk, là em mà. Ta biết là em mà. Về với ta đi EunHyuk, không có em, Thế gian này với ta như địa ngục.

–         Ư…ưm… – HyukJae cắn mạnh vào môi cố vùng ra khỏi bàn tay hắn. Lí trí muốn thoát nhưng cơ thể thì không. Đầu cậu quay cuồng trong đau đớn, hàng vạn kí ức chấp vá vùn vụt trôi qua. HyukJae hét lên hãi hùng rồi gục đầu lên vai hắn, hơi thở ngắt quản… rồi đôi môi chậm rãi nở ra nụ cười.

–         Phải… em là EunHyuk, em về với ngài đây…

Hắn lắng động toàn thân khi tay HyukJae từ từ giơ lên, vuốt ve gương mặt băng giá. Mắt cậu dần dần rực đỏ lên màu máu, cái trắng hồng hào nhanh chóng bị bao phủ bởi làn da nhợt nhạt xanh xao, đôi tay thon dài ánh lên móng vuốt sắc. Sự biến đổi lạ kì từ dáng ngoài khiến HyukJae hoàn toàn giống như EunHyuk, dù là hai gương mặt khác biệt.

Hắn trân mắt nhìn thật kỹ từng nét kiêu sa của HyukJae. Mắt đỏ, da trắng, móng vuốt dài, và không có răng nanh. Vì EunHyuk không phải ma cà rồng, cậu chỉ có ngoại hình giống ma cà rồng.

–         Thật sự là em? Hãy khẳng định để ta biết mình không mơ. – Hắn bàng hoàng trong sự bất ngờ sung sướng. EunHyuk về bên hắn quá đột ngột.

Nước mắt HyukJae lăn dài trên đôi má, những giọt nước mắt hạnh phúc.

–         Ngài không mơ, và em cũng không mơ.

Hắn vỡ òa ôm chầm lấy HyukJae, xoa rối mái tóc của cậu.

–         Đúng là em. Một ngàn năm, cách biệt quá lâu rồi phải không EunHyuk?

–         Phải, đã quá lâu rồi, tình yêu của em, Chúa tể của em… – HyukJae cũng ôm ghì lấy vai hắn. Cả hai cùng khóc, không tiếng nấc nghẹn ngào, không thống khổ bi thương, tất cả xúc cảm đều chìm trong bóng đêm hạnh phúc. Những giọt lệ xót xa lăn dài cho thời gian ngừng động, hắn ghì chặt lấy cậu và cậu cũng xiết mạnh vòng tay. Một ngàn năm chờ đợi trong đớn đau, một ngàn năm ngủ vùi trong thương nhớ.

Cả hai lập tức quấn lấy nhau, trao nhau nụ hôn nồng nàn thắm thiết. HyukJae vẫn còn giữ được chút tri thức của mình, có điều cậu không sao kháng cực được khi ngọn lửa trong lòng được cơ thể giá băng của hắn xoa dịu. Cậu biết thứ gì đó đang điều khiển cơ thể mình, nhưng sự phảng kháng yếu ớt của cậu đã bị vùi sâu vào đắm say tình ái.

Hắn ngất ngây theo chiếc lưỡi mềm mại của HyukJae lướt qua hai chiếc răng nanh. Cậu tự ấn mạnh môi mình vào vật sắc nhọn đó. Thói quen âu yếm của EunHyuk luôn là vậy. Cậu thích hắn vừa hôn vừa mút lấy máu của mình. Cái đau của cậu đổi lấy lạc thú hoan say cho hắn.

Một giọt máu đỏ thơm lừng tinh khiết trôi vào miệng, hắn đê mê tận hưởng nguồn sống ngọt ngào. Vừa dịu dàng mút mát môi HyukJae, hắn vừa mơn trớn làn da mỏng manh của cậu qua lớp áo.

Cái đau rát khi từng giọt máu nhỏ bị hút đi, tâm trí HyukJae phản đối dữ dội. Một sức mạnh vô hình cứ ép cậu phải hòa quyện theo hắn, tiếng kháng cự của cậu cũng bị nhấn chìm theo cử chỉ âu yếm dịu dàng. Thật may hắn đã buông khỏi đôi môi HyukJae, rê nụ hôn dài xuống vùng cổ cậu, hít hà lấy mạch máu thắm đượm yêu thương. Hắn lướt chiếu lưỡi lạnh giá xuống sâu hơn nữa, dùng tay kéo trễ chiếc áo HyukJae qua bả vai và từ từ mút lấy nhũ hoa đỏ hồng của cậu.

–         Ummm… um… – HyukJae rên rĩ yếu ớt, cố đẩy hắn ra. Nhưng càng muốn đẩy thì tay cậu lại càng ôm hắn chặt hơn. Lí trí và hành động chẳng còn được thống nhất.

Hắn mê đắm thưởng thức cơ thể HyukJae trong hoan say ái tình, đôi mắt đỏ rực máu máu của cậu càng thêm cổ xúy ma mị.

–         Yêu em đi… yêu em nhiều hơn nữa… – Giọng nói của HyukJae ngập tràn hạnh phúc. Chút tri thức ít ỏi của HyukJae cảm nhận được sự thõa nguyện đắng cay cho một tình yêu cách trở. Đó là ý nguyện của EunHyuk, là sự khát khao của một linh hồn trôi dạt suốt ngàn năm chỉ để được gặp lại người tình.

Hắn đẩy nhẹ HyukJae lên giường rồi phủ lên người cậu lớp băng giá từ cơ thể mình. Cái nóng rực lửa trong HyukJae dịu đi ngay lập tức. Sự đấu tranh trong tâm trí cậu ngày càng kiệt quệ, nó chùn xuống để tình yêu của EunHyuk thỏa lấp.

Trang phục của HyukJae nhanh chóng rơi xuống sàn, rồi đến trang phục của hắn. Hai cơ thể hoàn mỹ ấp ôm lẫn nhau, vuốt ve cho nhau những cảm giác ái ân khoái lạc.

Hắn rê chiếc răng nhọn khắp bờ ngực HyukJae, cậu rướng người xoa nắn phần đàn ông trong hắn. Không gian nhanh chóng nóng lên dư vị ái tình, cả hai khát khao cùng nhau hòa làm một.

Hắn khẽ nâng người HyukJae lên, ấn nhẹ chiều dài vào cửa huyệt của cậu. Cái đau khiến cơ mê trong HyukJae bừng tĩnh, cậu rên ư ử kịch liệt phản đối.

–         Yêu em nhiều hơn nữa… Chúa tể ơi, hãy để em hầu hạ ngài ~ – HyukJae lắc đầu dữ dội bởi lời thì thầm kia không do cậu thốt ra. Tâm trí HyukJae còn tỉnh đây nhưng hành động của cơ thể thì chẳng còn kiểm soát được.

–         EunHyuk? Đây là em, thật sự là em đúng không EunHyuk? – Hắn ôm chặt HyukJae vào lòng bởi lối vào chật chội của cậu quá khó khăn. Người cậu rín rịn mồ hôi với những hơi thở đứt quảng dồn dập.

HyukJae chỉ lấy hơi lên để dịu bớt cơn đau lần đầu, không đáp trả hắn. Trong bóng đêm mờ ảo với ánh đuốc lập loè, mái đầu của HyukJae lắc lắc thật nhẹ như đang tự dằn vặt lòng mình, môi cậu lẩm bẩm vài từ không rõ nghĩa. Hắn cảm nhận được sự đấu tranh vô hình tàn khốc ẩn sâu trong cơ thể HyukJae. Nhưng rồi đôi mắt đỏ rực của HyukJae bất chợt mở bừng ra, đôi mắt hiển hiện rõ ràng bao nhiêu tình yêu chất chứa từ ngàn năm nhung nhớ.

–         Phải, thật sự là em…

Bỗng nhiên HyukJae bật khóc, khóc lớn trong nghẹn ngào. Những giọt nước mắt hạnh phúc tuôn trào qua đôi má nhuộm đầy phong trần địa phủ. Được rồi, EunHyuk đã làm được rồi. Cuối cùng tình yêu của cậu cũng chiếm lĩnh được thân xác này. Cuối cùng thì cậu cũng đẩy lùi được kí ức của HyukJae để trở thành một vị công tước say đắm trong cõi tình. Sau hai năm đeo bám, rốt cuộc thì EunHyuk cũng đã chiến thắng được sức mạnh tinh thần của HyukJae.

–         Chúa tể của em. Em đã được luân hồi rồi, thật sự em đã được luân hồi rồi! – EunHyuk reo lên trong nước mắt, ôm chầm lấy hắn.

Dưới thân xác của HyukJae, giọng nói ngọt ngào, cử chỉ dịu dàng ấy thật sự chính là EunHyuk. Hắn không còn nghi ngờ gì nữa, vội vàng siết mạnh vòng tay, hôn say đắm vào đôi môi thắm nồng luyến ái.

–         EunHyuk của ta. Ta nhớ em, điên dại nhớ em, ta chỉ muốn mình có thể chết để được gặp em. – Hắn gấp gáp bày tỏ sự dằn vặt trong lòng, đôi tay như muốn vò nát có thể mềm mại. Hắn cắn mạnh vào môi EunHyuk mà mút lấy hương máu ngọt ngào. Hắn muốn uống cạn dòng nhựa sống đó để cậu mãi mãi ở bên cạnh hắn.

EunHyuk rất đau. Nhưng cậu yêu cái đau đó, cậu còn muốn hắn hút mạnh hơn nữa. Cậu nhanh chóng chìm dần trong hoan lạc ái tình.

Vẫn giữ môi mình ấn mạnh vào hai chiếc răng nanh, EunHyuk khẽ nhích người lên vuốt ve phần bên dưới của hắn. Từ từ, cậu tự đẩy hông mình để chiều dài kia càng tiến sâu vào trong. Khi nó đi được quá nữa, cơ thể trinh nguyên vốn dĩ không phải của cậu liền réo ầm phản đối. Thanh âm cửa hang rách toạc với dòng máu đỏ khiến EunHyuk quằn mình lại, vô thức đẩy mạnh hắn ra.

–         EunHyuk? – Hắn lo lắng muốn giải thoát cho cậu nhưng EunHyuk cật lực lắc đầu. Cậu chỉ cần nghỉ ngơi ít phút để tự làm quen với cơ thể mới này.

EunHyuk nằm ngữa ra giường thở gấp, cậu không biết rằng hắn còn thở gấp hơn. Đói máu lẫn khát tình khiến đầu hắn choáng váng, mặt khác hương máu của cậu lại ngập tràn khắp nơi. Tất cả đã vượt quá giới hạn chịu đựng của một con quỷ ngàn năm tự đày đoạ mình, hắn chẳng thể chờ đợi thêm bởi EunHyuk yêu thương đã hiển hiện trước mặt. Hắn đở EunHyuk ngồi dậy, dùng nước bọt của mình xoa dịu vết thương trên môi cậu rồi dần dần di chuyển răng nanh dọc xuống chiếc cổ trắng ngần với những mạch đập mời gọi.

EunHyuk biết hắn luôn thích hút máu trong khi làm tình cùng cậu, và mỗi khi hắn nâng người cậu ngồi trên cậu bé của hắn chính là giây phút hắn khao khát cậu nhất. EunHyuk biết cơ thể này chưa thể đáp ứng được cơn say tình luôn dồn dập như vũ bão của một Chúa tể, nhưng cậu sẽ hầu hạ hắn hết lòng. Chậm rãi quàng tay mình ôm chặt bờ vai vạm vỡ, EunHyuk mỉm cười nghiêng nhẹ mái đầu báo hiệu cậu đã sẵn sàng.

Một tay hắn xoa mạnh mái tóc EunHyuk, tay còn lại ghì chặt cơ thể cậu sát cơ thể mình. Hắn rê nhẹ chiếc lưỡi vào hỏm cổ cậu. Hai chiếc nanh nhọn bao ngày mỏi mòn chờ đợi, hôm nay tìm thấy được hơi ấm thân thương, nó lạnh lùng lại trìu mến cấm sâu vào da thịt, rút mạnh dòng máu thơm lừng chảy tràn qua vết thương.

Ngay khi nếm trải dòng máu ngọt ngào, sức lực trong cơ thể kiệt quệ trào dâng, hắn điên cuồng thúc mạnh vào cửa hang ấm áp của EunHyuk. Cơ thể cậu chuyển động theo từng nhịp đẫy mạnh mẽ, máu trong người cũng luân chuyển nhanh hơn khiến bữa ăn của hắn càng dồi dào sinh lực.

EunHyuk không đủ sức rên rỉ cổ xuý tinh thần cho hắn. Hậu huyệt của cậu rát buốt không ngừng theo cơn say tình, đôi mắt đỏ cũng mờ dần bởi từng giọt máu trong người bị cuốn trôi đi. Toàn thân cậu rã rời với sự đau đớn bủa vây, sức lực cạn kiệt để hiến dâng nguồn sống của mình cho tình yêu bất diệt.

Hắn luôn biết điểm dừng để bảo toàn mạng sống cho EunHyuk, dù rằng cậu luôn muốn hắn hút cạn máu của mình. Không thể là một ma cà rồng thì EunHyuk thà làm một Thây ma bất tử bên cạnh Chúa tể. Tuy nhiên, hắn không bao giờ làm thế. Hắn luôn muốn EunHyuk mãi mãi chính là EunHyuk.

Dù không còn hút máu EunHyuk nhưng hắn sẽ không thả cậu ra cho đến khi tìm được đỉnh điểm. EunHyuk chỉ mỉm cười chịu đựng từng đợt ra vào cuồng nhiệt của hắn. Đó là ý nguyện của cậu – nuôi sống hắn bằng chính máu và cơ thể của mình. Dù người đời nguyền rủa cậu là kẻ quay lưng với nhân loại, nhưng EunHyuk vẫn hạnh phúc vì cậu đã không quay lưng với tình yêu.

Rất lâu và rất lâu sau đó, EunHyuk chẳng thể nhớ nổi mà cậu cũng chẳng muốn nhớ, vì đã quá quen rồi, hắn tìm được khoái lạc tột cùng và đong đầy trong cậu. Cả hai ngã ra giường để tận hưởng giây phút ngọt ngào sau ngàn năm tìm thấy nhau.

EunHyuk hoàn toàn nằm im bất động, chút máu ít ỏi trong người không cho cậu cử động nhiều. Còn hắn thì dịu dàng liếm lát vết thương trên cổ cậu. Vết thương sẽ nhanh chóng liền dấu nếu được hắn chăm sóc cẩn thận như thế.

–         Đừng để em ngủ, hãy đánh thức em nếu em ngủ. – Bất chợt EunHyuk thì thầm.

–         Vì sao? Em cần phải nghỉ ngơi EunHyuk à. – Hắn ngạc nhiên.

EunHyuk gắng gượng giơ bàn tay lên, vuốt ve gương mặt hắn:

–         Em sợ khi nhắm mắt rồi sẽ lại trôi về khoảng không, sẽ lại rời xa ngài mãi mãi.

Hắn nắm vội bàn tay EunHyuk, ép sát vào má mình:

–         Em đã luân hồi rồi, cũng giống như EunChae, em không phải sợ hãi điều đó.

–         EunChae… Cha… – EunHyuk chỉ lẩm bẩm vài từ nho nhỏ rồi không nói gì nữa.

–         Ta sẽ không bao giờ tha thứ nếu lão ta làm hại em lần nữa. – Hắn quả quyết.

–         Đừng! – EunHyuk hốt hoảng – Ngài đừng làm hại cha em, xin ngài đấy.

Hắn bức bối không cam lòng:

–         Nhưng lão ta muốn giết em. Ngàn năm trước đã vậy và ngàn năm sau cũng vậy.

–         Không, ngài không được làm hại cha em. Ông ấy là cha của em. – EunHyuk nhất quyết giữ trọn chữ hiếu của mình. Nước mắt van nài của cậu đã lưng tròng.

Hắn bất lực khuyên giải EunHyuk, đành vuốt ve an ủi để cậu không quá xúc động.

–         Được rồi, ta sẽ không quên lời hứa với em. Bây giờ em phải nghỉ ngơi đi, ta vẫn ở đây cho đến khi nào em thức dậy.

EunHyuk ngoan ngoãn vùi đầu vào lòng hắn, nhưng đôi mày cậu cứ nhíu lại đầy bất an.

–         HyukJae, cậu ấy…

–         Sao? Em muốn nói gì? – Hắn ân cần hỏi khi chẳng nghe rõ những từ lí nhí trong miệng EunHyuk.

–         Không, không có gì. – EunHyuk quyết định im lặng. Bản thân cậu cũng không chắc kí ức của mình có đánh bại được kí ức của HyukJae không. Đã hai năm đeo bám, EunHyuk vẫn không thể làm chủ hoàn toàn cơ thể này. Lẽ ra HyukJae là cậu, cậu là HyukJae, thì chuyện hoà hợp làm một phải dễ dàng mới đúng chứ? Đằng nay mỗi lần cậu muốn đến gần, kí ức của HyukJae lại lạnh lùng từ chối.

–         Ngủ đi, ta canh giấc ngủ cho em. – Hắn giục. Hôm nay hắn đã uống máu EunHyuk nhiều hơn mọi ngày. Cậu cần phải được nghỉ ngơi gấp.

EunHyuk mệt mỏi ngã đầu lên vai hắn, tay nắm chặt bàn tay. Cậu muốn trò chuyện với hắn nhiều hơn nữa, muốn vui đùa cùng lũ Thây ma, muốn nhìn ngắm Thế giới muôn hình vạn trạng. Nhưng rõ ràng với cơ thể kiệt quệ và đau nhứt này, EunHyuk chỉ có thể ngủ vùi để chờ đợi ngày mai.

Hắn lâng lang chốn thiên đường nhìn ngắm cơ thể EunHyuk, đắp kín chăn ủ ấm cho cậu. Chốc chốc hắn lại vuốt ve rồi trao từng cái hôn phớt nhẹ lên má. Tình yêu dậy sóng ngàn năm xa cách, môi hắn mãi mỉm cười trong Thế giới chỉ có sắc hồng của riêng mình.

EunHyuk ngủ thật lâu thì hắn cũng trông chừng cho cậu thật lâu, thậm chí một cái chớp mắt hắn cũng tiếc rẻ. Phải tranh thủ từng phút từng giờ để khắc ghi hơi ấm của người yêu. Hắn hít hà mãi hương máu ngọt ngào đầm thắm. Máu của EunHyuk, máu của thiên thần.

.

.

.

Sau hơn nửa ngày thì cơ thể nhó bé bắt đầu mơ màng tỉnh giấc. Cậu khẽ nhíu mày bởi sự choáng váng bao trùm. Hắn chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi. Cậu tỉnh dậy và sẽ trò chuyện cùng hắn, cả hai cùng ôn lại những kỉ niệm ngọt ngào để đánh lùi tất cả đau thương của tháng ngày xa cách.

Nhưng khi cơ thể kia mệt mỏi ngồi dậy thì hắn liền trơ người kinh ngạc. Làn da trắng bệch phút chốc chìm dần để sắc hồng ánh lên, móng vuốt dài như trở nên vô hình. Cậu lừ đừ hé dần đôi mắt, một đôi mắt long lanh trong trẻo, một đôi mắt không chút sắc đỏ tà mị. Vẫn là gương mặt HyukJae, nhưng hình dáng ma cà rồng của EunHyuk đã hoàn toàn biến mất.

–         Á! – HyukJae giật mình nhận ra hắn ngồi sát bên. Cậu hớt hải chui rúc vào chăn che đi cơ thể trần. Chuyển động mạnh làm bên dưới đau rát, HyukJae chị biết thở dốc ra hãi hùng.

–         Ngươi… ngươi đã làm gì ta? – HyukJae ngỡ ngàng muốn hét lên với sự việc trước mắt.

Hắn thẩn thờ nhìn sự phẫn uất trong HyukJae, gương mặt đớn đau hụt hẫng.

–         EunHyuk đi rồi… em ấy đã đi rồi… – Hắn lẩm bẩm như kẻ mất hồn, nghe con tim mình thắt nghẹn. Những giây phút ngọt ngào trôi qua như một giấc mơ. Là EunHyuk đã về bên hắn hay chỉ là giấc mơ? Chẳng phải đêm qua EunHyuk đã vui mừng reo cậu đã được luân hồi rồi sao?

HyukJae vội vã nhảy xuống giường, dùng chăn trùm kín người. Cậu cắn răng chịu đựng cơn đau rát để đi thẳng đến chiếc gương ở cuối phòng. Hơi thở cậu dồn dập khi cố niểng đầu trông thật kỹ vào cổ, quả nhiên, sự nhức nhối xuất phát từ đây: Hai chiếc lỗ nhỏ xíu đỏ ửng màu máu.

–         Ngươi đã cắn ta? Ngươi thật sự đã cắn ta? – HyukJae hét trong hoảng loạn bằng tất cả sức lực hiện có.

Hắn không hồi đáp, mà cũng chẳng còn tâm trí để hồi đáp. EunHyuk biến mất có nghĩ hắn đã chết thêm một lần nữa. Tiếng uất ức của HyukJae không đến tai hắn, ngay bây giờ, tất cả mọi cớ sự của thế gian đều không thể khiến hắn nghe được gì.

HyukJae ngồi gục xuống sàn giận đến người run bần bật. Cậu đau vì cả cuộc đời đã bị cướp mất bởi một con ma cà rồng. Đêm đầu tiên của cậu, hạnh phúc cả đời của cậu… HyukJae tức nghẹn đến căm thù. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cậu lại có thể quan hệ cùng ma cà rồng, ngay trên giường của hắn?

Bất chợt những thời khắc ái ân bắt đầu ẩn hiện trong tâm trí HyukJae, xuất phát từ sự đòi hỏi của cơ thể nóng bừng trong cậu. HyukJae nhíu mày nhớ ra, cậu bắt đầu thấy nóng và khó chịu từ khi dùng bữa cơm do Thây ma SongLin mang tới. Rồi thái độ lấm lét đáng nghi của nó, rồi nó vội vã đóng cửa nhốt cậu trong này… HyukJae điên cuồng tức tối khi xâu chuỗi lại sự việc. Cậu đứng bật dậy, vội vã mặc lại đồ, bước thẳng ra cửa bằng ánh mắt rực lửa hận, tay đập vào cửa rầm rầm.

–         Mở cửa! – HyukJae ghiến răng hét.

Sau gần một ngày đóng chặt, bây giờ cánh cửa kia mới ngoan ngoãn hé mở. HyukJae hùng hổ bước ra, trừng mắt một lượt qua các Thây ma đứng đó.

Có một Thây ma không đứng trong hàng, nó đang quỳ. Khi ánh mắt HyukJae liếc tới, nó liền cúi gầm cam chịu:

–         Xin lỗi công tử… – Thây ma SongLin thành khẩn.

Đôi tay HyukJae nắm chặt, hai hàm răng ghiến vào ken két. Cuộc đời cậu đã tan tành chỉ vì một phút tin tưởng con Thây ma này đây. Nó đã hạ độc cậu, để cậu tình nguyện dâng máu cứu sống Chúa tể của nó. Chính vì chất độc đó mà cơ thể cậu nóng hừng hực rồi không thể kiểm soát chính mình.

Cơn hỏa đang cuộn trào thì sợi dây buộc rèm cửa ập vào mắt HyukJae, cậu đùng đùng bước tới giật nó xuống. Không chút ngại ngùng hay gớm ghiếc, HyukJae nắm chặt tay Thây ma SongLin, lôi xệt nó ra cửa thông ra ban công.

–         Công tử, xin tha cho SongLin, xin công tử tha cho SongLin…

Bọn Thây ma không biết HyukJae muốn làm gì, nhưng cơn giận dữ ấy chứng tõ cậu muốn trừng phạt SongLin. Chúng rụt rè theo sau cậu thủ thỉ van nài. Cậu là EunHyuk, EunHyuk là chủ nhân lâu đài, vì vậy chúng phải giữ phép tắc với cậu.

–         Mở cửa ra! – Vì không có chìa khóa mở cánh cửa ra ban công, HyukJae hét thật to bắt bọn Thây ma phải mở cho cậu.

SongLin từ đầu đến cuối không thốt tiếng nào, chỉ lặng lẽ rơi dòng lệ đắng và ngoan ngoãn để HyukJae lôi đi. Nó biết mình có tội, nhưng nếu không có máu, Chúa tể của nó sẽ chết. Dù sao HyukJae cũng mang hương máu của EunHyuk, nó đành đánh liều làm mọi cách để HyukJae phải gần gủi hắn.

Cánh cửa bật tung giữa lầu cao lộng gió, HyukJae thô bạo lôi SongLin ra ban công, trói chặt nó vào lan can bằng tất cả sự giận dữ của cậu.

–         Công tử, đã bình minh rồi, mặt trời sẽ lên… – Đám Thây ma đứng phía trong run rẫy van nài.

–         Chính là ta muốn nó chết! – HyukJae ghiến răng buộc xong nút gút chặt nhất có thể.

Thây ma SongLin mếu máo khóc, gục đầu chịu tội trước HyukJae. Nó không van xin cũng chẳng nài nỉ, một lòng một dạ cam chịu sự trừng phạt. Khi ánh mặt trời lên, nó sẽ hóa thành tro bụi.

–         Chuyện gì vậy?

Bất chợt âm thanh trầm oai nghiêm của hắn cất lên, đám Thây ma sợ hãi cúi sát người hành lễ, né người tránh đường cho hắn bước ra ban công.

–         Em đang làm gì vậy? – Hắn dịu giọng ngay khi thấy HyukJae. Dù cậu đã trở lại là một quý công tử ương ngạnh, nhưng rõ ràng, cậu chính là EunHyuk của hắn. Hơn nữa, một đêm tình ái ngọt ngào khiến hắn không thể lạnh lùng với cậu như trước.

HyukJae nghe hắn gọi tiếng “em” thì bất giác lạnh hết sóng lưng, cơn giận phút chốc trôi mất. Lúc trong phòng cậu còn bàng hoàng, chưa kịp bồi hồi nhớ ra. Bây giờ trước thái độ dịu dàng của hắn thì bao nhiêu hình ảnh ái ân của hai cơ thể trần cứ ùa về trong tâm trí. HyukJae ngượng ngùng cúi mặt không dám nhìn thẳng vào hắn cũng như đám Thây ma.

Hắn liếc nhìn ánh bình minh đang dần ké lộ phía chân trời xa rồi lại nhìn sợi dây trói HyukJae vẫn đang cầm.

–         Em muốn giết SongLin ư? Vì sao?

Hai tiếng “Vì sao” của hắn vô cùng nhỏ nhẹ nhưng đầy uy lực. Điều đó có nghĩa hắn sẽ ủng hộ HyukJae nếu SongLin làm sai, và hắn cũng sẵn sàng cứu SongLin nếu tội nó không đáng phải chết.

HyukJae cắn mạnh vào môi, chẳng thể thốt nên lời. Không lẽ nói với hắn là con Thây ma này cho cậu uống thuốc bậy bạ nên cậu mới mơ màng dâng hiến cho hắn? Trước bao nhiêu Thây ma ở đây mà cậu lại thừa nhận mình đã ngủ với hắn đêm qua sao? HyukJae tức tối không thèm trừng phạt SongLin nữa, cậu dậm chân đùng đùng đi thẳng về phòng mình.

HyukJae đi khuất, đám Thây ma vội vã cởi trói cho SongLin, chỉ ít phút nữa thôi ánh hồng quang sẽ rọi sáng.

–         Ngươi đã phạm lỗi gì vậy? – Hắn liếc nhìn SongLin tra hỏi.

Thây ma SongLin cúi đầu run run:

–         Thưa Chúa tể, tôi… tôi chỉ muốn công tử ở riêng cùng Chúa tể nên đã khóa cửa. Tôi nói dối với công tử là Chúa tể muốn gặp người…

–         Chỉ vậy thôi?

–         Dạ, là tôi đã nói dối công tử.

Hắn trầm ngâm không hỏi nữa. Cậu chuyện đêm qua không thể là mơ, hắn khẳng định điều đó. HyukJae không chỉ biết kỉ niệm ngày đầu hắn và EunHyuk gặp nhau, cậu còn biết cách ân ái quen thuộc của EunHyuk nữa. Đó là những chuyện mà chỉ có riêng hắn và EunHyuk biết. Sau giây phút đau đớn vì EunHyuk lìa xa, môi hắn buâng quơ vẽ ra nụ cười. Vì lí do nào đó, HyukJae không thể nhớ rõ hoàn toàn quá khứ, nhưng rõ ràng, cậu chính là EunHyuk. Rõ ràng, EunHyuk đang ở cạnh hắn đây.

Nhưng DongHae đã không biết rằng, ngoài việc nói dối HyukJae, SongLin còn đầu độc cậu bằng thứ thuốc ham muốn của con người.

.

.

.

HyukJae về phòng, lao thẳng vào phòng tắm, vặn nước hết cỡ để tạt xối xả vào mặt. Cậu đã mê muội thật rồi, là cậu tự nguyện hiến dâng cho hắn.

Những chuyện xảy ra trong đêm HyukJae vẫn nhớ như in. Cậu nhớ mình đã chủ động khơi gợi hắn thế nào, rồi cậu phản kháng thế nào, đau đớn thế nào nhưng cơ thể hoàn toàn không nghe lời. HyukJae thở ra vồn vã nhìn lại chính mình trong gương với hai dấu răng đỏ nơi cổ. Đôi tay cậu chỉ biết nắm chặt căm hận.

–         Con Thây ma chết tiệt. Lẽ ra mình phải đốt chết nó! Lẽ ra phải đốt nó! – HyukJae nghiến răng phẫn uất với hình ảnh phản chiếu của mình. Giờ thì cậu có thể làm gì khi chính mình ngu dốt bị lừa bởi một Thây ma?

Cạch!

HyukJae nghe tiếng mở cửa, cậu vội vàng với lấy chiếc khăn lau khô gương mặt mình.

Hắn bước vào phòng, đưa ánh mặt trìu mến nhìn HyukJae lúc cậu vừa bước ra phòng tắm. HyukJae hơi chộp dạ căng thẳng, đứng tại chỗ ngó chằm chằm xuống đất. Cậu không thể trách hắn trong chuyện này, đêm qua hắn đã nói sẽ không đụng đến ai ngoài EunHyuk. Nhưng HyukJae lại tự nhận mình là EunHyuk để được gần gũi hắn, để hắn xoa dịu ngọn lửa khát tình trong người cậu.

Thật chất HyukJae chỉ nhớ đến lúc cậu chủ động tìm đến hắn và cố gắng đấu tranh khi hắn cắn vào môi cậu lần đầu tiên, còn những việc sau đó thì HyukJae hoàn toàn chìm đắm trong mộng mị.

Dù gương mặt HyukJae vừa ngượng ngùng vừa hầm hầm sát khí, hắn vẫn không thấy giận. Hiện tại thì hắn đã chắc chắn HyukJae là EunHyuk, chỉ là do một lí do nào đó, kí ức của EunHyuk không được trọn vẹn. Nhưng rõ ràng, khi hắn cận kề bờ vực thẳm, EunHyuk lại về bên hắn. Chính vì lẽ đó, hắn sẽ cố gắng yêu thương HyukJae trong chờ đợi.

–         Đừng quá lo lắng, em sẽ không biến thành ma cà rồng đâu. – Hắn mỉm cười dịu dàng. Khi vừa thức dậy, điều mà HyukJae quan tâm đầu tiên là cậu đã bị cắn, nên hắn phải an ủi cậu. Bởi EunHyuk không bao giờ có thể trở thành ma cà rồng.

HyukJae chẳng thể đứng yên, chân nọ cứ xọ chân kia, lom lom nhìn hắn. Cái nụ cười đó khiến cậu xao xuyến quá. Và những hình ảnh ân ái đêm qua, trong giây phút cơ thể lạnh cóng của hắn hòa cùng cái nóng lửa thiêu trong người cậu, HyukJae bất giác đỏ bừng đôi má. Dù là miễn cưỡng, nhưng rõ ràng là quá đỗi ngọt ngào. Hắn cưng chiều người yêu như vàng như ngọc, HyukJae thật sự thấy lay động bởi tình cảm đó.

–         Lại đây, em phải ăn thật nhiều thì mới lại sức được. – Hắn chủ động gợi chuyện dù HyukJae mãi im lặng. Cậu có cứng đầu thế nào, có hỗn xược thế nào thì cũng sẽ đến một ngày cậu hóa thành EunHyuk, giống như đêm qua. Vì vậy, hắn sẽ nhẫn nại chờ đợi.

Khi hắn lạnh lùng thì HyukJae luôn có tư tưởng chống đối, giờ hắn nhẹ nhàng thế này thì HyukJae lại thấy ngượng ngùng. Sau chút dè chừng suy nghĩ, HyukJae quyết định đi lại gần hắn, ngồi sát vào góc giường. Thôi thì hắn đã suýt mất mạnh vì cứu cậu, cậu bồi đắp bằng cả đêm đầu tiên và máu của chính mình. Thế là sòng phẳng, không ai nợ ai.

Hắn chìa cho HyukJae phần cơm sáng, HyukJae nhìn rồi chỉ muốn nôn ra.

–         Các ngươi chỉ có mỗi món trứng Opla và nước lọc thôi sao? – HyukJae rùng mình sợ hãi phần cơm còn hơn là sợ hắn.

–         Em thích trứng làm mà. – Hắn nhắc.

–         Tôi không thích! – HyukJae đáp thẳng.

Gương mặt hắn chùn xuống muộn phiền. Phải rồi, người thích là EunHyuk, không phải HyukJae.

HyukJae vội vàng giật dĩa cơm từ, miễn cưỡng ăn thật nhanh. Muốn sống là vậy đấy. Ăn để không phải chết đói, thế thôi. Nhưng miếng trứng còn sống nên tanh tanh lại nhão nhoẹt, HyukJae nuốt vào muốn trợn trắng tròng mắt. Cậu đàng uống nước ừng ực cho trôi.

–         Ai… làm cái món này vậy? – HyukJae không dám chê, chỉ hậm hực hỏi.

–         Là em đã dạy cho ta mà. – Hắn lại nhắc.

HyukJae thở ra để dìm cơn bực tức xuống, gằn giọng.

–         Ta không phải EunHyuk của ngươi, hôm qua là ta nhận bừa đó. Ngươi quên tất cả đi!

Hắn vẫn cười, giơ tay vuốt nhẹ mái đầu HyukJae.

–         Em không nhớ cũng không sao. Một ngàn năm quá lâu để tìm lại kí ức. Chỉ cần em còn nhớ ngày đầu chúng ta gặp nhau là một đêm hè oi bức, vậy là đủ rồi.

HyukJae vẫn không lên tiếng, cái lạnh từ tay hắn truyền xuống đầu khiến cậu ớn lạnh dọc sóng lưng. HyukJae chẳng biết ngày hè oi bức đó diễn ra thế nào, mà cậu cũng chẳng nhớ mình đã nói với hắn điều đó.

Ăn xong phần cơm như tra tấn, HyukJae để ạch khay cơm xuống giường.

–         Lần sau ngươi đừng vào bếp nữa, nếu có trứng có cơm thì để ta nấu.

Hắn không đáp, chỉ cười buồn. Chính vì rất ghét nấu nướng nên EunHyuk mới dạy hắn làm món trứng này, và cậu rất thích thú nhìn một con ma cà rồng vào bếp. Còn HyukJae lại khác, cậu lạnh lùng chối bỏ tình cảm mà hắn đang cố khơi gợi.

–         Vậy tối nay ta sẽ dẫn em vào thị trấn, tìm món khác ngon hơn nhé? – Hắn tiếp tục nhẫn nại chiều chuộng.

HyukJae tròn mắt:

–         Ngươi… dắt ta vào thị trấn thật sao?

Hắn mỉm cười trìu mến, để lộ hai chiếc răng nanh sắc lạnh. Nhưng với HyukJae, nó vô cùng quyến rũ. Tim cậu đập nhanh đến trật nhịp. HyukJae vội vàng quay mặt đi hướng khác.

–         Ngươi nhớ giữ lời đó. Đừng có đỗ thừa là ta ngủ quên mà nuốt lời. – HyukJae hất giọng rồi nhảy bổ lên giường.

–         Ta nghỉ chút, ngươi ra ngoài đi.

Hắn chậm rãi đứng dậy, ân cần kéo chăn lại cho HyukJae.

–         Trong ngày hôm nay em nhớ đừng đi lại nhiều, chỉ tập trung nghỉ ngơi thôi. Khi nào mặt trời lặng, ta sẽ gọi.

Trước khi rời đi hắn còn trao cho cậu nụ hôn dịu nhẹ vào trán. HyukJae đơ người trông theo. Sự thay đổi của hắn làm cậu phải kinh ngạc. So với thái độ ghẻ lạnh trước đây, hắn khiến cho cậu thấy ấm áp lạ kì. Dù rằng, trong đôi mắt sắc đỏ kia ẩn chứa nổi buồn vô hạn.

HyukJae đành thở dài đưa ánh mắt lên trần, từ từ cảm nhận sự chăm sóc ngọt ngào của một Chúa tể.

–         EunHyuk, ta đã hiểu vì sao có chết ngươi cũng nhất quyết luân hồi. – HyukJae lẩm bẩm bởi chính sự ganh tỵ trong lòng.

.

.

.

Mặt trời vừa xuống sau rặn núi phía xa, ngay trên đỉnh toà lâu đài tráng lệ đã xuất hiện nhiều chiếc bóng đen với áo choàng rộng. Kẻ cầm đầu chỉ lặng lẽ chờ đợi cho đến khi những chiếc bóng từ nhiều nơi tụ hội về đầy đủ.

Những kẻ mới đến không nói gì với những kẻ đã đến trước đó, họ chỉ âm thầm nhìn nhau rồi chia ra đứng ở một góc riêng biệt. Cho đến khi hai chiếc bóng ánh hồng sóng đôi từ phía nam như lướt sóng bay lại, ai ai cũng biết đó là hai kẻ cuối cùng được triệu tập về đây.

Bao giờ cũng vậy, những khi cần hội họp thì bộ đôi áo hồng luôn là những nhân vật đến trễ nhất. Họ có tên, những cái tên rất đẹp, nhưng họ lại thích thú với tên gọi chung: KyuMin.

24 bình luận to “Dưới ánh mặt trời – Tập 5 (HaeHyuk)”

  1. jinnye Says:

    May quá e khong shịp KyuMin. cơ mà Hyuk vô tìnhh quá, chẳng còn sang chảnh nữa r. Vd như lúc ở chỗ bà MinYoung cũng phải tội Hae ít nhiều mà che chắn, ‘cho đi miếng máu’ chớ. Đến lúc nằm trên giường mà Hae còn nói là chỉ chạm mỗi Hyuk. Thiệt thương thằng Hae nó si tình quá. Ngày nào HyukJae vẫn còn đó thì vẫn phải tội Hae dài dài 😦

  2. PeAvil Clouds (360Kpop) Says:

    Tem Tem Tem 😀
    Edit Bòn nà ^^

    Chap này phải nói là toẹt zời ông mặt trời luôn ! cái ya nó ư là tuyệt ^^ , đọc mà nóng hết cả mặt 😀
    khứa khứa em là e kết con thay ma SongLin ak nghen ^^ dễ thương quá chừng, biết dùng tình dược luôn mà 😀
    Cơ mà Hyukae vô tình thật đấy, cứ làm cho Hae cụt hứng hog à :/ khoái thế mà còn bày đặt :p, yêu người ta rồi còn đâu, tội Hae, vì yêu mà nhẫn nhịn thấy thương :(, Hae nuông chiều người yêu quá nha ^^
    ma cà rồng lạnh lùng nhưng khi yêu thì… dễ thương quá ^^

  3. Dưới Ánh Mặt Trời Chap 5 | ♥ღIt’s not End.. It’s Andღ♥ Says:

    […] mê mang bất tĩnh. Nhớ lại thái độ lạ lẫm của SongLin, HyukJae thật sự hoài nghi lời nó nói. Dường như không phải hắn gọi cậu, mà chính bản thân Thây ma […]

  4. Evil Rose Says:

    Au ơi là au~ Sao chưa post chap mới??? T_______T

  5. Gamap Khicoi Says:

    đến lúc này thì Eunhyuk và Hyukjae vẫn là hai “người” độc lập nhỉ? Ss tò mò là liệu, do kí ức cả hai chưa hòa hợp nên bị tách ra như thế, hay đây thực sự là hai người khác nhau ha.
    Eunhyuk xuất hiện là ngọt ngọt ngào quá trời luôn. Kéo theo đấy là sự dịu dàng của Donghae sẽ đánh gục một Hyukjae kiên cường. Đã có dấu hiệu rung rinh rồi kìa.
    Những cái bóng đen làm ss ngĩ là hội hunter í. Có vẻ Tổ chức qui củ và hoành tráng nha. Cơ mà lại xuất hiện cặp đôi hồng, thấy rất là hài hước 🙂 ) Ss cứ thấy như đây là cặp đôi phá đám không khí í hehehe
    Em Bòn lại quay lại post chap đều đều nhỉ. Nhưng mà năm nay ôn thi đại học rồi. Giữ sức nhá!!!
    Kkekeke^^

  6. Dừa Min Says:

    Bòn! Ss thấy hối hận vì ủng hộ e post chap 5 hum nay ùi á. Dừng đúng ngay lúc có kyumin lun. Ức chế. Cơ mà chap này thỏa lòng rds này héhé. Hyuk iu Hae mất rồi nhưng mà lỡ mốt Hae chỉ iu EunHyuk thui k iu Hyuk Jae thì tội lắm à nha. Dù sao thì cũng ráng chờ tới cuối tuần và những chap sau nữa. 5ting e nhé
    p/s ăn nhiều rau vô để bị bón ít ít thui nha e 😀

  7. Nguyen Thien Kim Ngan Says:

    bon oi bon a! lm on viet nkak nkak nka

  8. angelashushi Says:

    Hóng tập 5 quá ss ơi!! Hixx hix ss viết nhanh lên nha! Em yêu ss

  9. YẾN YÊU YAOI Says:

    Hóng tập 5 quá *chấm nước mắt*, ta muốn biết Hae sẽ nói gì vs Hyuk 😦 *hiu hiu*

  10. Seddy Says:

    Sẽ xảy ra ckuyện j đâj ??? Nôn wá khúc hay mak hjx

  11. jinnie411 Says:

    Troi oi, chap cua ss, sao co moi tam hinh zay? lam ss mung hut a`h
    Nhung ma… Bo`n iu fighting

  12. Seddy Says:

    Trừj ưj ficcccc

  13. Kha Thu Says:

    sao lại ảnh thôi mà k có có fic ạ =((

  14. Hủ Nữ Says:

    Hóng quá au ơi :3 Bao giờ Hae nó mới rếp bé con thế XD
    Au fighting!!!


Góp ý cho Bòn (comment)