Dưới ánh mặt trời – Tập 17 (HaeHyuk)

Shortfic: Dưới ánh mặt trời – HaeHyuk

Note: MA, Rape, kinh dị.

Au: Casslovejaejoong (Bòn)

***

Trước khi vào fic, mời mọi người xem Trailer của fic ^^~

Trailer fic Dưới ánh mặt trời

734364_437533823058846_2088381537_n

Tác giả tranh: VyVy PeAvil

Tập 17:  Không thể chia ly

Bóng HyukJae khuất vào rừng cũng là lúc Donghae đổ khuỵu xuống đất. Thế gian trước mắt hắn đảo điên trong khổ đau ân hận.

– Xin lỗi HyukJae, vạn lần xin lỗi… Ta thật sự… có yêu em. – Donghae uất nghẹn tiếng lòng mãi mãi không thể nói.

.

.

Bóng đêm vẫn nhấn chìm khu rừng trong tịch mịch, vẻ nặng nề bao trùm cả không gian lẫn thời gian.

Bộ đôi áo hồng không còn bước song song tình tứ bên nhau nữa. Kẻ đi trước mang sắc lạnh khắc nghiệt giá băng, kẻ đi sau vốn dĩ say đắm nụ cười giờ cũng trầm ngâm xa cách, rảo đôi chân buâng quơ trên đám lá khô xào xạc.

Không thể chịu đựng sự u ám xung quanh, SungMin cắn nhẹ vào môi, chân tiến nhanh lên phía trước, chặn bước của người tình.

– Không phải vì tình cảm riêng yếu mềm mà em làm vậy. – SungMin chân thành giải thích.

KyuHyun không đáp, chỉ dành cho cậu cái liếc nhìn hờ hững rồi tiếp tục bước đi.

SungMin vội nối gót theo:

– Anh rõ biết trước nay em chẳng đam mê ngôi vị Chúa tể, tất cả những gì em làm là để chiều theo ý anh.

KyuHyun dừng bước, trầm mặt liếc nhìn. SungMin nói tiếp:

– Nhưng bây giờ vì ước mơ của mình, em sẽ không làm theo ý anh nữa.

– Ước mơ của em? – KyuHyun thắc mắc – Một đứa con?

SungMin gật đầu không do dự.

– Em biết anh đã chuẩn bị và muốn dốc toàn tâm tuyên chiến cùng Donghae trong tối nay. Buộc anh phải thoái lui và chấp nhận thoả hiệp với hắn truy tìm Đức hoàng là điều nan giải. Chỉ mong anh hãy tin em một lần, có những thứ quý giá hơn rất nhiều so với quyền lực bá chủ.

KyuHyun hiểu rõ với SungMin điều gì quan trọng hơn địa vị tối thượng. Bản thân y cũng không muốn một cuộc sống bất tử lẻ loi. Y phải cố tỏ vẻ lạnh lùng chẳng quan tâm để SungMin đừng ngày đêm gánh nặng vị điều đó. Để muốn không quan tâm thì phải hướng SungMin suy nghĩ về thứ gì khác hệ trọng hơn – đó là phản lại Chúa tể, gầy dựng cơ đồ của riêng mình. Nhưng hôm nay, khi mà mọi thứ đã được quyết định với thời cơ chín điểm, SungMin lại chẳng thể dứt khoát vì niềm khát khao bấy lâu của mình.

– Em vẫn nghĩ rằng ma cà rồng có thể sinh con? – KyuHyun nhẹ giọng hỏi.

SungMin thở dài đưa ánh mắt vào mông lung.

– Chúng ta đã bị tước đoạt quyền làm người bởi chất độc quái quỷ yêu ma. Nhưng cội nguồn gốc rễ của ma cà rồng vẫn là một con người chân chính. Em không thể sống cuộc đời bất tử vô vị khi không được làm cha, làm mẹ như thiên chức của một con người. Em không thể hạnh phúc khi gia đình chúng ta không trọn vẹn.

– Làm cha, làm mẹ? Chúng ta có thể sao? – KyunHyun lãnh băng không niềm cảm xúc.

– Có thể! HyukJae có thể thì chúng ta cũng có thể!

KyunHyun ngạc nhiên: – HyukJae có thể?

SungMin lại gật đầu:

– Đứa bé trong bụng cậu ấy đã có nhịp đập rất rõ ràng. Chỉ cần chúng ta tìm ra EunHyuk, cậu ấy sẽ tiết lộ cho chúng ta cách một ma cà rồng có thể sinh con.

KyuHyun lắc đầu không tin tưởng:

– Sao em có thể ngây thơ đến vậy. HyukJae là ma cà rồng lai, vốn dĩ điểm xuất phát của hai người đã khác nhau. Cậu ta có thể không có nghĩa là em cũng có thể.

– HyukJae cũng hiểu rõ điều đó nhưng cậu ấy vẫn khẳng định với em!

– Và em tin HyukJae?

SungMin thả hồn theo nhịp đập nhỏ bé bên trong cơ thể HyukJae, giọng chắc nịch:

– HyukJae sẽ không thất hứa. Cậu ta không ngu ngốc đem một sinh mạng ra thề.

KyuHyun suy tư một hồi lâu, dè chừng ánh mắt sang SungMin, cẩn trọng nói:

– Em không nghĩ vì Donghae, HyukJae có thể làm tất cả sao?

SungMin ngập ngừng không hiểu, KyuHyun nghếch khoé môi hiếm hoi trong cuộc đời mình:

– Trên đời vốn không tồn tại loại người cao thượng đến mức hai tay dâng người mình yêu cho kẻ khác. Anh không tin HyukJae có thể vui lòng nhìn DongHae hạnh phúc bên EunHyuk, trừ khi, cậu ta biết mình sẽ không bao giờ nhìn thấy được cảnh đó.

– Ý của anh là…

KyuHyun nhướng đôi mày:

– Anh không muốn phá vỡ niềm hi vọng của em, nhưng trước ngàn năm của chúng ta còn có triệu triệu năm sinh tồn của ma cà rồng. Và một ma cà rồng thuần chủng sẽ không bao giờ có con.

SungMin run run đôi môi, ngỡ ngàng trong tuyệt vọng:

– Lẽ nào… HyukJae lấy đứa bé ra thề… là để đánh đổi một cái chết? Cậu ấy dùng cái chết để khiến chúng ta phải dốc sức tìm EunHyuk?

KyuHyun thở dài:

– Anh không biết, tình yêu vốn mù quáng mà. Nếu mất em, anh cũng sẵn sàng hi sinh như vậy. Bằng chứng là không tin tưởng nhưng anh vẫn thoả hiệp cùng Donghae. Đó là ước mơ của em và chúng ta cứ cùng nhau hi vọng.

SungMin vẫn thẩn thờ:

– HyukJae thật sự muốn cả mẹ lẫn con cùng chết? Vì không có Donghae nên thà chết đi để không nhìn thấy hắn hạnh phúc cùng người khác?

KyuHyun lắc đầu chán nản ôm SungMin vào lòng, dìu dắt cậu đi tiếp con đường về đến lâu đài của cả hai.

– Đó là ý kiến của riêng anh, biết đâu sẽ có phép nhiệm màu. Vì quá yêu em anh mới suy luận thế thôi mà.

.

.

.

Chiếc taxi rì rì đổ máy trước biệt thự nhà họ Lee. Gã tài xế hí hửng đếm sấp tiền được boa một cách khoái chí, không hề hay biết mình vừa thoát chết như thế nào.

HyukJae vội vàng bước xuống xe, lắng động tròng mắt nhìn chiếc taxi khuất dần vào màn đêm tịch mịch, nuốt khan giọt nước miếng ngăn cản sự thèm thuồng hương máu người. Nếu không vì vết thương đột nhiên trở cơn đau nhói, HyukJae sẽ chẳng dại dột chui vào một chiếc hộp kín cùng với con người. Suốt dọc đường đi không biết đã bao lần cậu dằn lòng không chồm lên cắn xé vào chiếc cổ thơm lừng nhựa sống ngồi phía trước.

Khẽ khép hờ đôi mắt để tịnh tâm lại, HyukJae thở dài lúi cúi tìm lục trong vali chìa khoá nhà. Giữa trời đêm đen kịt mà mắt cậu sáng rực, nhìn rõ từng ngóc ngách qua ngăn kéo. Đúng là sự thay đổi kì dịu của một sinh vật hút máu sống về đêm.

– Anh Lee phải không?

Lời chào hỏi khiến HyukJae rúng động, vội vàng kéo cao chiếc khẩu trang  lên mũi để che khuất răng nanh, cũng kéo luôn chiếc nón sụp xệ khỏi tầm mắt đục ngầu ánh đỏ của mình.

– Đúng là anh Lee HyukJae rồi. Suốt thời gian qua anh đã đi đâu vậy?

Cô bé ở ngôi biệt thự kế bên vui mừng bước đến, HyukJae lập tức lùi ra xa. Cậu không thể tiếp xúc quá gần với con người trong tình trạng đang khát máu thế này.

– Tôi có việc. – HyukJae đáp lạnh lùng rồi nhanh chóng mở khoá cổng.

Cô bé vô tư nở nụ cười thân thiện, nét mặt xinh tươi hồn nhiên. Cũng có thời gian ông LeeJin hay trêu đùa HyukJae cùng cô bé hàng xóm này. Ý như cả hai môn đăng hộ đối lại trạc tuổi cùng nhau. Nhưng HyukJae vẫn trước sau tỏ rõ thái độ dững dưng, vẻ xa cách không thân thiện. Câu chuyện mai mối kia kéo dài chẳng bao lâu thì kết thúc, gia đình hai bên không nhắc đến nữa.

– Tuần trước, cảnh sát đến tìm anh và bác Lee ba bốn lần, em thật sự thấy lo lắng. – Cô bé quan tâm.

HyukJae trầm ngâm đoán biết chuyện gì đã xảy ra. JinJin to lớn như vậy thì sự mất tích của chủ tịch tập đoàn LeeJin  phải gây chấn động không nhỏ trong giới kinh doanh. Thêm phần HyukJae không đến trường học thời gian dài cũng đủ để cảnh sát kết luận cha con cậu đang gặp nạn. Nhưng giờ HyukJae không còn là con người nữa, những gì diễn ra dưới ánh mặt trời đối với cậu chỉ là phù du. JinJin có phá sản hay rơi vào tay ai chẳng có gì quan trọng. Vì thế, HyukJae vẫn thờ ơ lời hỏi thăm của người hàng xóm.

– Em lo lắng cái gì? – HyukJae thắc mắc. Quan hệ của cả hai không đủ thân thiết để chú tâm lo lắng cho nhau. Ở khu biệt thự này thì ai cũng chỉ sống mặc ai, đâu quan tâm ngó ngàng đến hàng xóm lân cận.

Cô bé liền nheo đôi mắt bồ câu:

– Cuộc đời vốn ngắn ngủi, quan tâm yêu thương một chút thấy ấm áp hơn nhiều, đúng không?

HyukJae không hiểu, bèn nâng cánh nón lên cao một chút để nhìn rõ cô bé hơn.

– Ấm áp thật! – HyukJae đồng thuận như phép lịch sự phải hồi đáp lại mối thịnh tình rồi mở cổng bước vào trong sân. Trước khi khép cánh cổng để kết thúc cuộc nói chuyện, cậu lên tiếng nhắc nhở:

– Đêm hôm vắng vẻ em không nên ra ngoài mới phải.

Bản chất từ nhỏ HyukJae đã là một người khó gần nên cô bé không chút phiền lòng, càng ra vẻ rất thư thả:

– Đôi khi con người cầu mong mãi một lần được giải thoát mà không được đấy.

HyukJae nhíu đôi mày lạ lẫm. Từng lời nói của cô bé tưởng chừng rất lạc quan nhưng thật chất lại đậm màu bế tắc, có gì đó bất cần.

– Tháng trước cả nhà em sang LonDon du lịch rồi không bao giờ quay về nữa. Cha mẹ, em gái lẫn anh trai, còn có hai đứa cháu kháu khỉnh, họ đã tan biến cùng với thành phố chết. – Cô bé cười buồn chia sẻ.

HyukJae lắng lòng qua khung cửa sắt, cảm nhận thật rõ nỗi đau cô quạnh của một đứa con bơ vơ. Sống trên cõi đời không người thân, không tình yêu chia sẻ thì đôi khi khép mãi đôi mắt lại là điều hạnh phúc.

– Cả Thế giới đang hoang mang bởi sự mất tích kì lạ của hàng trăm thành phố lớn nhỏ. Không biết đến bao giờ thì tử thần vô hình ấy sẽ càng quét đến đây. – Cô bé cất giọng thiết tha mong chờ.

HyukJae lãnh đạm đáp:

– Em yên tâm, ít nhất trong khoảng thời gian này sẽ không một ai bị mất tích, không một thành phố nào bị tấn công nữa.

– Anh chắc sao?

HyukJae không đáp, chỉ chiếu tia nhìn quả quyết vào người hàng xóm rồi kéo chiếc mũ xuống sâu hơn, rão bước vào nhà.

Cô bé không biểu tình gì ngoài nụ cười dịu nhẹ, ung dung dạo tiếp khu phố giữa trời đêm. Đã chẳng còn ai thân thích trên cõi đời thì sống chết có là gì quan trọng?

HyukJae đi đến hành lang thì ngoái nhìn bóng dáng mỏng manh ấy qua lớp hàng rào sắt, cõi lòng mênh mang trống rỗng. Cô bé hàng xóm lẻ loi bơ vơ quá. Trong một lúc cả gia đình đều biến mất vào hư vô. Ấy thế mà nụ cười hồn nhiên không bao giờ tắt lịm. Cô bé còn gần gũi mở lời hỏi thăm đến những người quen biết. Cảm tưởng như cuộc sống xung quanh chỉ vạn vẻ một ánh sáng hồng. Có thể xem đó là một cảnh ngộ đồng cảm với HyukJae, cùng gánh chịu nổi đau cô độc. Thế sao trước mắt cậu chỉ có mỗi màu xám đen ảm đạm thế này?

Chiến tranh là tàn khốc, mất mát là đau thương. Trên bờ chiến tuyến này về đạo lý, DongHae như kẻ đồ tể huỷ diệt, Đức hoàng là đấng cứu thế vĩ nhân. Còn về nghĩa tình thì tất cả chỉ là thứ đam mê mù quáng. Ngàn năm trước thì tranh giành cho lãnh thổ, ngàn năm sau chỉ thấy bi luỵ một chữ tình.

Còn HyukJae? Cậu đang đứng ở bến bờ nào? Là đứa con côi cút giống cô bé kia – một nạn nhân của cuộc chiến, hay chính là thứ vô hình tiếp tay cho quỷ dữ làm nên tội ác? Câu giải đáp nguyên cơ đã có sẵn. HyukJae chẳng phải nạn nhân, bởi chính cậu đã nguyện lòng dấn thân vào bóng tối, cũng chẳng phải tội đồ bởi tất cả là tình yêu mụ mị.

Ngôi biệt thự sau bao ngày hoang vắng, lớp bụi dày khiến mọi thứ càng tiêu điều xác xơ. HyukJae kéo hành lý lên phòng riêng của mình và chỉ đủ sức để dọn dẹp mỗi một căn phòng. Cậu cần được nghỉ ngơi sau chuyến đi dài vượt rừng ra thị trấn, rồi phải kiềm nén sự khát máu của mình trong suốt cuộc hành trình. Vết thương trước ngực không ngừng đau nhứt, tâm trí nặng nề bởi quá khứ lẫn thực tại. HyukJae ngã lưng xuống chiếc nệm êm ái, cố gắng quên đi những diễn biến mệt mỏi vừa qua. Tạm thời cứ tịnh tâm kiếm tìm một giấc ngủ. Chỉ cần ngủ thì sẽ không nhớ gì đến màu ảm đạm của cuộc đời.

.

.

– Tại sao cha lại không yêu mẹ?

– … Vì người yêu của cha đẹp lắm, còn dịu dàng thánh thiện.

– Nhưng cha đã ở bên mẹ thời gian dài mà, tại sao lại không có chút xuyến xao với mẹ? Một chút cũng không.

– Ờ… là vì…

– Vì mẹ là kẻ dối gạt phải không?

– Không… không phải…

– Mẹ là kẻ nói dối. Nên cha không yêu mẹ! Mẹ chỉ dối gạt thôi! Mẹ còn hại chết bao nhiêu người. Bà ngoại, ông ngoại, rồi cả SongLin nữa.

– Không phải… mẹ không muốn làm hại ai, con à, đừng đi…

– Mẹ muốn con đi nên mới nói dối với SungMin còn gì?

– Không… đó là sự lựa chọn duy nhất…

– Ai cũng xa lánh mẹ hết. Con cũng không muốn ở với mẹ đâu.

– Con à, không phải vậy… Mẹ đã không còn gì cả, con đừng đi…

Đừng đi!!

HyukJae kinh hoảng bật người dậy, miệng mở tròn thở dốc nặng nề, cặp mắt bất thần không phân diện là thực hay mơ. Đôi tay cậu vội vàng xoa nắn lấy vùng bụng, nơi mà trái tim nhỏ bé với những nhịp đập yếu ớt. Một cơn ác mộng hãi hùng trôi qua rõ đến từng đường nét, như thể đứa trẻ hư ảo kia đang lạnh lùng quay gót về một nơi xa xôi, khinh hờn và chán ghét khi ở cạnh bên một người như cậu.

Tỉnh khỏi cơn mê bị chính con mình oán trách, hình ảnh tâm hồn tổn thương nhất lại hiện rõ trong tầm mắt HyukJae.

– Có bao giờ… ngài cảm thấy yêu thương… một người tên Lee HyukJae?

Dù chỉ là một phút thoáng qua?

– Không!

HyukJae đau đớn vùi mặt vào đôi bàn tay giá buốt của mình. Tưởng là đã chấp nhận bi thương nhưng không ngờ nó day dứt đến vậy. DongHae tàn nhẫn quá. Rũ bỏ cậu như vứt đi mãng sương khói lập lờ. Ai cũng có xúc cảm, cũng có lòng tự tôn, thế mà hắn thậm chí chẳng màn đến chút van nài của cậu. Cái tận cùng của thống khổ chính là cố khơi ra sự thật chẳng bao giờ nên biết.

Đôi mắt HyukJae đã đẫm nhoè lệ đắng từ lâu, cậu cần thứ gì đó thân thương để tự ủi an chính mình. Một thứ gì đó gần gũi như tấm bùa hộ mệnh. HyukJae vội vàng lao người đến chiếc vali và lục tung nó lên để tìm kiếm sự cứu rỗi. Khi vừa chạm được vào nó cậu gần như oà khóc với tiếng cười chua cay. Gói snack mỏng manh suýt nữa là vỡ tan trong bàn tay siết chặt.

– SongLin ơi… – HyukJae vò nát gói snack trong lòng, mếu máo mà khóc. Sự mạnh mẽ trong cậu vụn vỡ theo nỗi sợ vô hình. Dù ở toà lâu đài hay trong ngôi biệt thự nhỏ bé hơn bội phần, HyukJae vẫn cảm thấy quá quạnh hiu khi chẳng được ai đoái hoài đến.

.

.

Toà lâu đài vẫn sừng sững giữa rừng sâu, đón từng cơn gió lạnh lùa qua khe cửa. Ánh đuốc lập loè vẻ tĩnh lặng xa xôi. Vị Chúa tể đêm nay không còn ngồi trước lò sưởi tí tách tiếng củi khô, thay vào đó là bóng hình bất động trong một gian phòng nhỏ. Nơi đây ngàn năm trước, Donghae đã cùng EunHyuk hoan say trong ngày tháng hữu tình, giờ hắn hiện diện cũng trên chiếc giường quen thuộc mà tâm tư lại ngập tràn hình bóng khác. Hắn không muốn, nhưng sự thật vẫn cứ diễn ra.

… Em có thật… ?  Là em? Kiếp luân hồi thật sự có thật…

– Tôi là Lee HyukJae!

– Chúng ta nói chuyện thẳng thắn với nhau đi.

Ngươi cho ta biết sự thật, còn ta sẽ cố gắng trả EunHyuk về cho ngươi.

–         EunHyuk… EunHyuk… Các người chỉ biết có EunHyuk,

còn cuộc sống của ta sao không ai nghĩ tới hả? Hả? Hức!… Hức…

Những mãng chấp vá về ngày tháng lần đầu gặp nhau khiến Donghae bật cười vu vơ. HyukJae thật sự giống như đứa trẻ đỏng đảnh lẫy hờn vậy. Trước kia chỉ thấy căm ghét khó ưa, giờ nghĩ lại sao dễ thương đến lạ. Đến cả việc đi chơi cũng lân la mua sợi dây chuyền đầu lâu làm quà cho hắn. DongHae thơ thẩn giơ sợi dây chuyền lên cao, thiết tha nhìn ngắm như nhung nhớ bóng dáng người tình. Món quà nhỏ bé mà thể hiện thật rõ sự quan tâm vu vơ của HyukJae. Với kẻ sống ngàn năm như Donghae thì HyukJae chỉ là đứa trẻ. Thế mà hắn đã khiến cho đứa trẻ ấy tổn thương sâu đậm đến thế nào.

– Có bao giờ… ngài cảm thấy yêu thương… một người tên Lee HyukJae?

Dù chỉ là một phút thoáng qua?

– Không!

DongHae thình lình nắm chặt sợi dây lại, vùi nó vào trong ngực với cổ họng nghẹn đắng. Đừng nhớ nữa, đừng ray rứt gì nữa! Người đã đi hãy cứ để cho đi! Lời đã thốt ra sẽ theo gió thoảng mây nguồn, có níu có kéo cũng đã làm một tâm hồn vụn vỡ.

HyukJae… Lee HyukJae… em sẽ bình yên, em nhất định phải được bình yên. – Miệng Donghae lẩm bẩm như thôi miên chính bản thân mình. Tấm lưng nhỏ bé của cậu khuất vào khu rừng tối đen như những ngọn roi cực hình liên hồi quất mạnh vào tim hắn. Hắn quả thật là một kẻ nhẫn tâm khi để cậu ra đi như vậy. Tiếng yêu không thể thốt, người yêu không thể giữ, đến cả bóng hình hắn cũng chẳng dám nhớ. Donghae biết làm gì để thôi dằn vặt lương tâm? Dù muốn dù không, hắn vẫn là kẻ đã phản bội lại niềm tin của EunHyuk.

EunHyuk…

Tên cậu thoát ra khỏi miệng nghe sao xót xa tội lỗi quá. Đôi mắt EunHyuk vẫn in rõ đây trong sâu thẳm ngỡ ngàng như lời oán trách trước cái chết của Bá tước EunChae. DongHae luôn biện minh đó là sự phẫn uất trước một người cha gia quyền, nhưng thật chất hành động của hắn đã bị chi phối bởi HyukJae. Ngay trong giây phút sinh tử cận kề, Donghae đã để xúc cảm làm phai nhoà lời hứa. Vì HyukJae mà hắn đã gây nên sự tổn thương sâu đậm trước mắt người tình ngàn năm chờ đợi. Những ngày qua EunHyuk có thể nào tha thứ cho hắn không? Cậu đã quá đau khổ và bi thảm trên đường đời, tại sao hắn lại còn khắc sâu một vết cắt vào tim cậu? Donghae sẽ phải nói gì khi giữa hai con đường thực tại và quá khứ, hắn đã vô tình để EunHyuk nhìn thấy sự lạc lối của mình. Hắn đã không còn hoàn toàn để cậu trong tâm trí nữa.

Thẩn thờ bước đến bên cửa sổ, Donghae nhẹ nhàng kéo rê tấm rèm che. Khu rừng ngoài kia vẫn tối đen hùng vĩ, có cố kiếm cố tìm vẫn không còn nghe thấy hương máu của HyukJae. Cậu đã đi rồi. Quay lưng đi và rời xa mãi mãi. DongHae không cầu mong sự tha thứ, hắn chỉ thầm nguyện ước cậu được sống bình an. Rồi đây, dù có được an toàn sống cạnh bên EunHyuk, thì hạnh phúc của hắn cũng chỉ là giả dối lọc lừa. Bởi, sự tổn thương trong HyukJae dâng trào bao nhiêu, thì kẻ gây nên tội lỗi này cũng nặng tình mang nợ bấy nhiêu. Ray rứt, dằn vặt và cam chịu một tình yêu thầm lặng, DongHae quặn thắt cõi lòng chỉ biết xin lỗi và vạn lần xin lỗi.

HyukJae… Em là Lee HyukJae, em không phải EunHyuk…

Donghae mỉm cười chua chát, thì thầm lời khẳng định mà bấy lâu HyukJae luôn muốn khẳng định. Cậu không phải EunHyuk, cậu là một công tử cao ngạo lạnh lùng. Và hắn đang dành cho cậu một tình yêu mãnh liệt hơn EunHyuk. Ở nơi chốn xa xôi sâu thẳm bên kia khu rừng, liệu cậu có thể nghe?

*

**

Mặt trời lên cao rồi lại khuất bóng, đêm tàn rồi lại đón ánh bình minh. Ngày qua ngày trôi đi thờ ơ lặng lẽ, nhịp sống lạnh lùng quay vòng tiếp nối nhau. HyukJae trầm ngâm từ phòng riêng nhìn ngắm vầng thái dương đỏ rực, chờ đợi thứ ánh sáng nghiệt ngã nhúng nhường cho màn đêm.

Đến lúc chuông đồng hồ điểm đúng chín giờ tối, thân người băng giá của HyukJae mớ khẽ lay động. Đó là lúc cậu bắt đầu đi săn. HyukJae nhẹ nhàng đặt gói snack lên kệ, vật bất li thân suốt những ngày qua. Cậu đu người ra khung cửa sổ để lướt gió đến khu rừng phía Đông. Nơi khá xa xôi với đô thị nhưng một ma cà rồng có thể tìm đến chỉ trong vài canh giờ. Thực đơn hàng ngày của cuậ chỉ là những chú nai rừng già cỗi, thỉnh thoảng là vài con hổ, báo hung hăng. Đối với HyukJae hương máu nào cũng nhạt nhẽo như nhau cả. Quan trọng là sống thật khoẻ mạnh để tự nuôi nấng đứa con mình.

Đêm nay cũng như mọi đêm quen thuộc. HyukJae quay về biệt thự đúng giữa khuya. Căn phòng nhỏ quạnh hiu lại rạng sáng lên ánh đèn cầy, nhân ảnh nhỏ bé có phần háo hức vui tươi. HyukJae hồ hởi lấy từ trong giỏ xách ra từng chiếc áo trẻ thơ xinh xắn, những thứ mà cả buổi tối nay cậu rảo quanh hết một vòng siêu thị. Dù phải đeo khẩu trang, mắt kính, lẫn bao tay khi ra đường, HyukJae vẫn chẳng chút phiền hà vì được sắm sửa mọi thứ cho con. Một thanh niên mười tám tuổi quả thật quá lạ lẫm với bao chuyện như vậy, nhưng với HyukJae, đó là nguồn sống duy nhất hiện giờ. Cậu phải cố quên đi sự tổn thương cùng một thân cô độc. Càng suy nghĩ nhiều càng suy sụp khổ đau. HyukJae không có thói quen thu người gặm nhấm quá khứ vật vã. Đã qua đi thì nên đối diện với thực tại cõi trần.

Ngắm nghía chiếc áo nhỏ xíu đủ viền ren, HyukJae tự mỉm cười xoa xoa lấy bụng mình. Bữa nay nó đã tròn hơn một chút, chỉ một chút thôi.

– Xem mẹ còn mua cái gì cho con nè. – HyukJae vỗ vỗ tay lên bụng, nâng lên sợi dây chuyền vàng mỏng manh có chiếc mặt hình đầu lâu.

– Cha con cũng có một cái giống hệt thế này, nhưng to hơn nhiều. Vì bà chủ tiệm nói chúng là một cặp nên mẹ mới mua. Để mai mốt còn biết mà nhận mặt nhau chứ.

HyukJae bật cười với suy nghĩ ngây ngô của mình. Một nụ cười cay đắng. Cậu đã quá nhớ DongHae nên mọi thứ mua cho con đều giống giống với vật dụng của hắn. Và cậu cũng khao khát đứa trẻ được sinh ra giống hệt cha của nó để nổi nhớ này vơi đi ít nhiều.

Bất giác hơi lạnh âm khí phảng phất lên, lạnh đến làn da vốn đã hoá đá của HyukJae cũng co lại tự ủ ấm. Từ ngày cậu quay về ngôi biệt thự là cứ vào giờ này trời lại trở lạnh đột ngột bất thường. Nhưng chỉ năm mười phút thì thời tiết lại như cũ. HyukJae đã quá quen nên không lấy làm để tâm lắm.

Nhưng đêm nay cảm giác hơi lạnh gần hơn rất nhiều, như thể chỉ cách nhau một bức tường nhỏ hẹp.

HyukJae tay xếp lại những chiếc áo tí hon mà lòng phân vân xao động. Khẽ cắn nhẹ vào môi, cậu quyết định hất tung chiếc rèm cửa sổ, chăm chú nhìn xuống con đường vắng vẻ điều hiu. Sau một hồi lâu dõi mắt tìm kiếm, HyukJae đành thất vọng khép rèm cửa lại. Có lẽ đây chỉ là ảo giác của một tình yêu bị rũ bỏ. Cái lạnh quen thuộc này sao có thể là DongHae được chứ.

HyukJae thẩn thờ ngồi xuống giường đăm chiêu nghĩ ngợi. Theo lý hắn sẽ không bao giờ đến, còn theo cảm giác từ thực tế thì hắn rõ ràng hiện diện tại nơi đây. Chợt nhớ lại khung cảnh vừa nhìn xuống con đường, Hykjae mơ hồ nhận ra làn khói trắng phảng phất. Thứ khói ma trơi hư hư ảo ảo.

Gần như là chắc chắn. HyukJae đứng bật dậy chạy thẳng ra sân, bật tung cánh cổng chiếu tia nhìn sắc bén vào màn đêm tịch mịch, tìm kiếm một chiếc áo choàng đen lạnh lẽo. Giữa con đường hiu hắt ánh đèn khuya, đôi mắt HyukJae kỳ vọng soi đến từng ngóc ngách khu công viên phía đối diện, vào từng nóc biệt thự của khu phố tĩnh lặng về đêm, vào từng ngọn cây riu riu đung đưa theo làn gió nhẹ.

Nhưng tất cả chỉ là những cảnh vật vô cảm điều hiu.

– Mẹ thật ngốc. Làm sao cha con lại có thể đến chứ. – HyukJae thì thầm chua chát cho chính mình. Ngày qua ngày tự huyễn hoặc hơi lạnh phảng phất kia là do bóng dáng ai đó vô tình ghé qua. Để rồi đêm nào sóng mũi cũng cay cay trong tuyệt vọng.

– Ảo giác thế cũng tốt. Ít ra thì con cũng biết ở cạnh cha con giá lạnh như thế nào, đúng không? – HyukJae cố cất giọng vui tươi hơn một chút, để hai mẹ con tự an ủi cho nhau. Ấy thế mà cậu vẫn cúi đầu buồn tủi, lủi thủi khép cánh cổng với đôi chân lững thững bước vào nhà.

Tiếng cài then ken két vang ra, báo hiệu thân người nhỏ bé của HyukJae đã khuất dần sau cánh cửa. Một bóng người khuất sau rặn cây lặng lẽ bước ra, hướng ánh nhìn da diết đến ngôi biệt thự, tâm tình bối rối chẳng biết nên vui hay buồn. Bao giờ cũng thế, DongHae vừa đến là HyukJae cảm nhận được ngay. Thông thường cậu ngó lơ xem đó là ảo giác nhưng thỉnh thoảng lại chạy khắp nẻo đi tìm. Tuy nhiên, HyukJae tìm và chỉ tìm theo phỏng đoán không chút niềm tin, cậu luôn dừng lại ở khoảng cách mà DongHae không có dũng khí vượt đến. Chỉ cần HyukJae dũng cảm tiến thêm một đoạn đường về phía trước nữa thôi, hắn cũng sẽ cam lòng rũ bỏ mọi rào cản để ôm chầm lấy cậu.

Nhưng HyukJae không tin DongHae đã đến, bản thân hắn cũng không có nghị lực bước tới gần. Nên từng đêm rồi lại từng đêm, có hai tâm hồn tự dằn vặt lấy nhau như trò đuổi bắt.

Thôi thà như vậy, bởi vốn dĩ đó là một cuộc tình muộn màng trong tội lỗi. DongHae lại như mọi khi rảo bước buâng quơ quay lại lâu đài. Biết HyukJae sống tốt, vẫn mạnh khoẻ và hoà nhập được với thân xác một ma cà rồng, thế cũng đủ cho trái tim vị Chúa tể vơi đi niềm thương cảm. Mỗi một ngày được nhìn ngắm cậu từ xa, được bảo vệ cậu trong âm thầm lặng lẽ, với DongHae đã là hạnh phúc rồi.

Dù vậy, cõi lòng vẫn cay đắng quá. Lẽ ra phải dành cho HyukJae những lời an ủi ngọt ngào, phải vuốt nhẹ lên mái đầu cậu tiếng xin lỗi thân thương, phải chào tạm biệt cậu bằng lời chúc phúc trìu mến. Nhưng DongHae đã lạnh lùng để cậu lầm lủi khuất bóng vào màn đêm. Cảnh tượng đó như vết dao nhỏ ghim sâu vào tâm trí, nó ám ảnh hắn qua từng khắc từng giờ. Để rồi giữ khuya đơn lẻ tìm đến đây, trông theo bóng cậu mà thì thầm vạn lời xin lỗi. Có yêu, có thương đến tận cùng thì vẫn là bất lực kiềm nén giọt lệ đau.

Con đường trở về lâu đài vẫn như mọi khi âm u vắng lặng. DongHae không dụng sức mình đi nhanh mà chỉ lướt thướt từng bước chân. Một nửa lòng hắn vì lời thề ngàn năm mà quay lưng rời gót, còn một nửa lại muốn ở mãi trông ngóng theo HyukJae. Sự đấu tranh vô hình đó khiến màn đêm tối tăm này đôi phút lại cất lên thanh âm thở dài túng quẩn.

Bất giác nhánh cây phía trên đầu DongHae vang ra tiếng sột soạt, một bóng người lướt thật nhanh qua từng cành lá rồi thình lình nhảy xuống chặn ngang trước mặt hắn. Donghae sững sờ dừng bước với biểu tình kì dị, nửa muốn thoái lui nửa lại vì quá nhớ nhung mà ngắm nhìn.

Cho dù muốn thoái lui cũng không còn kịp. HyukJae hiện giờ đã khác xưa, cậu có đủ khả năng để đuổi theo hắn.

Đối diện với ánh nhìn ngỡ ngàng của DongHae, HyukJae chỉ có thể lặng im bất động. Cảm giác lạnh lẽo thấu tận đốt xương này HyukJae không bao giờ nhầm lẫn được. Vì thế cậu lại một lần nữa rời khỏi phòng để tìm kiếm. Nhận thấy bóng dáng DongHae khuất giữ rừng cây, HyukJae gần như chấn động. Cậu không dám tin là hắn đến, nên cứ mãi theo sau để xác nhận giấc mộng này là thực. Donghae vì mãi đắm chìm trong bi thương cũng không hay biết người phía sau mỗi lúc một tiến lại gần.

Dưới ánh trăng lấp lững mảng tròn buồn thê lương, cả hai tâm hồn lặng nhìn nhau chẳng thể thốt nên lời. Kẻ lẫn trốn trong bóng tối bị bắt gặp, kẻ bắt gặp niềm khao khát của mình trong bóng tối. Phản ứng duy nhất là bất động đối diện cùng nhau.

Cuối cùng HyukJae bình thản lên tiếng trước:

– Đã đến đây sao ngài lại không vào?

DongHae né tránh ánh nhìn, mỉm cười ái ngại:

– Ta chỉ đi ngang qua xem ngươi đã khoẻ hẳn hay chưa.

HyukJae cũng cười nhạt:

– Vậy thì cảm ơn ngài, tôi hiện giờ rất khoẻ.

Donghae gật gù không biết nói gì thêm. Từ dạo gặp lại trong trận chiến với Đức hoàng, cả hai đã xem nhau như người xa lạ. Cuộc nói chuyện nào cũng nhạt nhẽo ngượng ngùng. Trong thâm tâm ai cũng nhớ rõ từng chi tiết vì sao họ trở nên thế này, nhưng lại cố giả vờ như chưa từng có ngày ấy xảy ra. Và mối quan hệ của họ chỉ là bạn bè xã giao cần chào hỏi theo phép lịch sự tối thiểu, một chút trải nghiệm gần gũi ái ân cũng chưa từng.

KyuMin vẫn chưa có tin tức gì của EunHyuk. – DongHae thông tin để cố đánh tan bầu không khí ngộp ngạt.

HyukJae lãnh đạm đáp: – Ngài chỉ cần sai Thây ma đến báo tin cho tôi là được.

DongHae lại gật đầu, cuộc nói chuyện thế là rơi vào bế tắc. Có nhung nhớ, có yêu thương thì bức rào cản cũng đã quá lớn để cả hai có thể trở nên tự nhiên như xưa. Nếu chỉ còn là mối quan hệ vô vị trên danh nghĩa thì thà đừng gặp gỡ làm gì.

– Không có gì thì tôi về đây. – HyukJae chủ động mở lối thoát cho cả hai. Chân cậu bước liền về hướng ngôi biệt thự, cũng đồng nghĩa với việc mỗi lúc cậu càng tiến lại gần DongHae. Càng gần và càng gần, gần đến mức DongHae không thể dằn lòng che giấu sự yêu thương. Khoảng cách những ngày qua đang dần bị thu hẹp, không gian và thời gian cũng lắng động bất thường. Hắn vội vàng vươn móng vuốt nắm lấy cánh tay HyukJae, trước khi hình dáng cậu lướt qua rồi xa cách mãi mãi.

HyukJae sững sờ bởi bàn tay giá lạnh ấy một lần nữa tiếp xúc vào da thịt, dục vọng yêu thương của ngọn lửa tình bùng cháy rạo rực. Hai đôi mắt như có nguồn điện soi rọi vào nhau, cái khát khao hoà nhập làm một vô cùng mãnh liệt.

Giây phút ấy tưởng chừng vạn thế kỷ dài ngừng trôi, chỉ chậm trễ mỗi cái chớp mắt nhẹ nữa thôi là HyukJae sẽ lao vào mà cuồng nhiệt hôn lấy đôi môi quyến rũ nồng nàn. Cậu hớt hải giật tay ra khỏi sự tiếp xúc ma lực đó, đanh lại gương mặt lạnh tanh như lớp bọc kiêu kỳ của một kẻ tự tôn ngất ngưỡng.

DongHae biết mình đã vượt quá giới hạn, đành ngượng ngùng lùi ra xa HyukJae, tạo một khoảng cách an toàn với cậu.

– Ngài muốn nói gì? – HyukJae nấn ná lại để chờ đợi lời giải đáp từ cái nắm tay kì lạ của Donghae.

DongHae ngập ngừng muốn nói, lại cay đắng lặng im.

HyukJae bật cười mặn đắng. Cậu còn mong chờ điều gì nữa đây? Bao tổn thương khổ luỵ chưa chuốt lấy cho đủ hay sao? Đừng nên nghe gì nữa mới là quyết định tốt nhất cho con tim yếu mềm hiện tại. Cậu lập tức quay mặt rảo bước thật nhanh để cắt đứt một mối tình nghiệt ngã.

Nhưng Donghae không thể cắt đứt. Bởi hắn có yêu và yêu cậu thật nhiều.

HyukJae… – Tiếng hắn gọi thê lương trong dằn vặt. Rõ ràng đã chẳng thể kiềm nén nỗi lòng mới buộc phải thốt ra.

HyukJae động tâm tức khắc trước giọng nói thiết tha. Cậu chậm rãi xoay người chờ đợi như bị chính tình yêu của mình thôi miên kỳ vọng.

Nhìn sâu vào mắt HyukJae, DongHae ngập ngừng hỏi:

Tại sao ngươi lại tự nhận mình là EunHyuk?

HyukJae hoàn toàn không ngờ Donghae lại hỏi điều đó. Cậu chớp liền đôi mắt ba bốn lượt trong sững sờ.

DongHae bước chân lại gần hơn, rất cẩn trọng:

Nếu ngươi không phải là EunHyuk, ta chắc chắn không tổn hại đến ngươi.

Đôi tay Donghae càng lạnh buốt bồn chồn. Những tưởng chỉ trông ngóng HyukJae từ xa là đủ, nhưng thình lình đối diện nhau thật gần khiến hắn tìm được sự khẳng định của con tim. Tâm trí này từ lâu đã khắc ghi bóng hình chàng trai Lee HyukJae cao ngạo, luôn kiêu hãnh với bản thân mình. Cậu bên cạnh hắn trong những đêm dài hoan ái, cậu nhiệt tâm mạnh mẽ bảo vệ người hắn yêu khỏi Đức hoàng, rồi cậu lặng lẽ ra đi trong vất vưỡng lẻ loi. DongHae yêu quá từng cử chỉ bi oán đó. HyukJae không đáng bị ghẻ lạnh như vậy. Ẩn sâu bên trong lớp bọc kiêu kỳ chính là trái tim quả cảm hi sinh, cam chịu đánh đổi hạnh phúc bản thân cho cái lí cái tình luân hồi chuyển kiếp. HyukJae không nhận ra điều đó nhưng Donghae thấy rõ điều đó. Và hắn chỉ cần cậu xác nhận thật sự tình yêu, hắn sẽ vì cậu mà cam tâm hứng chịu sự đoạ đày của một lời thề bị phá vỡ.

Tiếc thay, HyukJae không thể biết Donghae chờ đợi điều gì từ câu hồi đáp của mình. Cậu chỉ biết Donghae từng nói, hắn rất căm ghét sự dối trá nên bản thân cũng sẽ không bao giờ dối trá. Nếu hắn đã thốt ra không yêu thương cậu thì trăm phần sự thật là hắn chẳng yêu thương cậu. Vì vậy, tiếng yêu mà HyukJae muốn thổ lộ rồi cũng phải gánh chịu sự rẽ khinh như đã từng. Sự thật trước mắt chẳng cần phải đắn đo suy nghĩ, HyukJae cười nhạt:

– Nếu không tự nhận là EunHyuk thì tôi đã bị đám Thây ma của ngài xé xác từ kiếp nào rồi. Lấy gì để tôi tin vào sự nhân đạo của loài ma quỷ?

Niềm hy vọng trong Donghae đổ sập, chân hắn lùi theo cõi lòng đau quặng thắc.

Nên ngươi chấp nhận gần gũi ta chỉ để được sống? Không còn lí do nào khác?

HyukJae hạ đôi mắt né tránh ánh nhìn của Donghae, bàn tay nắm chặt đến vóng vuốt dài ấn vào da thịt rĩ máu.

– Thế theo ngài thì còn lí do gì? – HyukJae thản nhiên hỏi.

Trước mặt Donghae tức khắc một mảng tối đen bao trùm, niềm hi vọng về một tình yêu hoàn toàn đổ vỡ. Lẽ nào HyukJae thật sự không có cảm tình với hắn?

Lừa dối con tim là sự dằn vặt thống khổ nhất. HyukJae không thể chịu đựng nổi nên phải vội vàng trở gót đi. Tiếng chào tạm biệt cũng uất nghẹn mà nói chẳng nên lời.

DongHae u hoài lặng nhìn theo tấm lưng nhỏ bé. Hắn nào dám trách HyukJae lạnh lùng khi hoàn cảnh này cả hai ở cạnh nhau chỉ là oan nghiệt. Donghae khẽ bật cười tiếng lòng oan thán. Vừa rồi chỉ cần một cái gật đầu của HyukJae là hắn sẵn sàng vứt bỏ tình yêu với EunHyuk, quên hẳn đi lời thề ngàn năm tưởng vẫn vẹn nguyên của mình. Nhưng HyukJae đã thẳng thừng gạt bỏ thì Donghae cũng không thể dối lòng mình là kẻ phản bội. Đời này, kiếp này, hắn sẽ mãi mãi mang tội với EunHyuk.

HyukJae đi được một khoảng dài lại nặng lòng dừng bước, ngoái đầu nhìn lại phía sau. DongHae đã quay lưng rời gót tự lúc nào. Chiếc áo choàng đen của hắn đang dần hoà lẫn vào màn đêm. Có lẽ sau lần gặp gỡ ngoài mong muốn này, Donghae sẽ không bao giờ đến đây nữa. Tâm trạng HyukJae dáy lên niềm ân hận khôn nguôi. Nếu là vậy thì lẽ ra không nên chặn bước chân hắn. Cứ để bóng dáng ấy âm thầm dõi theo mình có phải còn chút an ủi ấm áp hay không?

“Mà tại sao Donghae phải âm thầm dõi theo mình?”

Câu hỏi loé sáng trong đầu HyukJae cùng lúc Donghae cũng dừng bước, ngập ngừng quay người lại nhìn HyukJae. Và bản thân cũng rúng động khi trông thấy HyukJae đang dõi theo mình. Hai người đứng cách nhau một quảng xa cách biệt, nhưng đôi tâm hồn bất giác lại cùng chạm đến một nơi.

– Có bao giờ ngài cảm thấy yêu thương một người tên Lee HyukJae?

Dù chỉ là một phút thoáng qua?

– Nếu ngươi không phải là EunHyuk, ta chắc chắn không tổn hại đến ngươi.

Nên ngươi chấp nhận gần gũi ta chỉ để được sống? Không còn lí do nào khác?

Dù chưa một lần thốt tiếng yêu, chưa trực diện bày tỏ nỗi niềm, nhưng ẩn chứa trong câu hỏi của chính bản thân, họ đã tự thừa nhận một tình yêu mãnh liệt.

Rồi trong giây phút này đây, khi thâm tâm thống thiết kiên quyết chấm dứt tất cả, cũng là lúc con tim đột nhiên nhận ra tất cả. Hãy thử xâu chuỗi lại mọi hành động của nhau, từ kẻ lạnh lùng rời bỏ lâu đài cùng hài cốt người yêu mà không lời trách phạt, từ kẻ điên dại lao mình vào Đức hoàng khi trông thấy một vết thương, từ kẻ vô tình phá bỏ lời hứa sát hại Bá tước EunChae dù là trước mặt người tình ngàn năm chờ đợi, và từ kẻ khổ luỵ hớt hải kéo lê hành lí chạy sâu vào khu rừng, rồi lí gì có một kẻ hàng đêm lặng lẽ đứng trông vào ngôi biệt thự… Mọi thứ chẳng phải đã quá rõ ràng cho một mối tình thầm lặng hay sao? Cần gì một lời nói yêu thương chưa định hình thành tiếng?

Phải, vốn dĩ từ lâu, hai tâm hồn đã yêu và trao đi tình yêu.

HyukJae run rẫy đôi môi, thì thầm câu hỏi trong nước mắt lưng tròng:

– Thật sự ngài chưa bao giờ yêu thương một người tên Lee HyukJae?

Ở một khoảng cách khá xa, DongHae không thể nghe thấy, nhưng hắn vẫn vu vơ một câu hỏi đáp trả.

Thật sự em nói dối chỉ đơn giản là để được sống?

– Không phải! – Cả hai đồng loạt thốt ra tiếng hồi đáp của cõi lòng.

51 bình luận to “Dưới ánh mặt trời – Tập 17 (HaeHyuk)”

  1. hoonbie Says:

    à 12g em đọc hem kĩ caption =))))))))))
    thôi cmt lại ha :3

  2. hoonbie Says:

    ủa chap này chap cũ mà ●△●

  3. Mimyko elf Says:

    hóng chết cái chap kế rồi..
    phải nói cái fic này nó để lại ấn tượng sâu thật đấy 🙂 cái fic mà mình thích nhất từ lúc đến bây giờ thôi..từ nhỏ đã thích cái truyện nào có ma cà rồng rồi mà nay fic HaeHyuk lại có *cười như điên*

  4. akimi Says:

    Ss ơi mau up tiếp nha
    nhanh nhanh ss nke đọc hay tuyệt vời luôn

  5. Kim Min Sun Says:

    Reader mới của Bòn đâyy \m/ thực ra em cũng có đọc qua một số fic của Bòn, nhưng Dưới Ánh Mặt Trời để lại cho em cảm xúc sâu đậm nhất 😥 em đã khóc khi tưởng tượng cảnh Hyuk Jae ôm gói snank khóc đó >.< mà đọc tới chap 17 này em thực sự thành fan của Bòn luônnnnnnnnnnnn *bấn loạn*
    😀 em chỉ bày tỏ nhiêu đó thôi \m/ xin đăng kí gia nhập hội readers hóng chap mới của Bòn :3 chúc Bòn thi tốt và đạt kết quả cao nhé!

  6. Kiềuteen Says:

    Bòn ới bòn ơi… Bao tháng ngày nằm trông chap bòn… Sao tới h còn chưa có zầy…?? Ss nì…! E koa một mối thắx trog lòng là nếu như Hae mà đến với HyukJae là Eunhyuk sẽ đau lòng chêt mât, mà nếu chọn Eunhyuk rồi pỏ rơi HyukJae thì tội nghiệp cho đưá nhỏ… E ngkĩ mãi mà k ra Ss làm cách nào để vẹn cả đôi đường…nên Ss làm ơn cho fic nì koa mt kết cục thật có hậu nhé…! Cố lên…!!! Ôimeoi…hóng chap mới của Bòn.

  7. Ella Vương Says:

    Fic này của Bòn nó đau khổ thế? TT.TT
    HyukJae từ một người bt tự nhiên bị cho là kiếp luân hồi của EunHyuk=> bị thằng Hae đem về thế là ẻm mất tất cả => HyukJae đau khổ
    DongHae một con ma cà rồng lụy tình tình yêu 1000 năm với EunHyuk và tình yêu vừa chớm nở với HyukJae ổng sẽ chọn ai đây=> đó là do Bòn quyết định
    EunHyuk một công tước bị Đức Hoàng hành hạ may mắn gặp được DongHae và yêu nhau nhưng EunHyuk lại bị EunChae ba của mình hiểu lầm là đứa con bất hiếu là kẻ đã quay lưng lại với nhân loại nên đã ra tay giết chết con mình=> EunHyuk là một người đáng thương vì tình yêu mà phải chờ đợi để được quay lại cạnh DongHae nhưng tình yêu của DongHae đã còn dành cho cậu nữa hay không?
    Đây là lần đầu em comt cho Bòn
    Em thấy những fic Bòn viết rất hay
    Sau mỗi lần đọc xong một chap hay một fic của Bòn thì nó lại đem cho em một ấn tượn manh khiến em cứ phải suy nghĩ về fic của Bòn
    Em đã dành cả 1 ngày để đọc từ chap 1 đến chap này của Bòn fic này thật sự rất lâm li bi đát
    Bòn mau ra chap mới nha
    Em nghe nói Bòn sinh năm 96 vậy là năm nay Bòn thi đại học nên em cũng chúc Bòn thi có kết quả tốt
    Em mong là Bòn sẽ end fic trước khi thi

  8. teddylov3suju Says:

    chào Bòn, thật sự xl au vì đọc chùa của au mà hk có comt (e đọc fic của au đk 1 năm ùi), hì hì, đừng giận e nhá, vì e toàn đọc = đt nên comt hơi bất tiện. Fic Bòn viết rất hay, nhân vật nào iem cũm thick hết á, vs lại, iem thick nhất là lúc au hành hạ, làm xa cách 2 chẻ EunHae :”> iem cảm thấy au rất giỏi trong việc làm 2 bạn này làm đau nhau. Nói tới fic Dưới ánh mặt trời này, em chỉ mong rằng nếu Donghae đã iêu Hyukjae mất rồi thì nên để Eunhyuk cũng đk siêu thoát đi cho đỡ đau khổ bạn í *tội nghiệp* .
    Mong rằng au sẽ hoàn thành xong sớm fic và iem n…. n+n lần xin lỗi au vì đã đọc chùa. Iem thề thốt á, lần sau hông thế nứa đâu :)))

  9. Seddy Says:

    Bòn à! Khúc kuối bòn cho tkằg Hyuk siêu tkoát làm tkiên tkần jh hêhêhê nz tkì tkằg Hae mứj tkanh tkản đc kòn Hyuk ckắc sau khi Hae gjết tkằg cka ẻm tkì kủg sốc và hận Hae lém à nkar!

  10. anchovylee9813 Says:

    càng ngày càng thảm :(cơ mà nó hay , vậy là Donghae có iu Hyukjae , vậy là được r , mà Bòn cắt đúng khúc hay vậy Bòn 😦 đang kịch tính mà , Bòn ra chap mới lẹ nha, chờ chap mới của Bòn , thấy truyện này nó cứ cao trào rồi lắng xuống dâng lên đỉnh điểm r nó tuột một cái ” BỤP” !!!!! Mà làm như v ng xem mới muốn đọc chớ đúng ko ss Bòn :-* Nchung chap này buồn nhưng mà dù sao 2 đứa yêu nhau là đk r . Ủa nhưg nếu Donghae iu Hyukjae thì Eunhyuk sao đây , ko lẽ Donghae sẽ phản bội lại Eunhyuk khi Hyukjae thừa nhận là có iu Donghae hả Bòn ???? Hay sao ???? Bòn cố gắng nghĩ ra tình tiết hay hơn nhá bòn♥ . Hóng chap mới !!!!

  11. HaeHyukSJ13 Says:

    Cắt đúng đoạn hay

  12. candylovesuperjuniorforever Says:

    Ờ thì nàng đã ra chap mới và ta sẽ tiếp tục chờ chap sau… P/s: ta hận, chuyển chap ngay đoạn 2 trẻ đang tỉnh tò… Ta đang hóng cái cảnh ni mà.. Oa.. Oa… Mau ra chap moi nàng nhá…nhá…nhá….

  13. jinnye Says:

    Ôi dời đất ơi… Sao lại ngắt ngang cái đoạn đó *chỉ chỉ*
    Chắc chắc 2 người đó yêu nhauu rồi cơ mà, s lqai làm ngừi ta hồi hợp dữ vậy chớ
    Tuy là bít 2 cả có yêu thương nhau, nhưng moà, e vẫn khoái hóng chap, ss miêu tả tình tiết không đụng hàng vào đâu được. Gây tò mò e khoái lắm nhaa 😀
    Mà tò mò lâu quớ là tự kỉ à
    Ss hành Hyuk quớ đuê. Cho thằng Hae đụt nó biết tới sự có mặt của sinh linh bé nhỏ kia đi chớ, nếu như lời KyuMin nói, chẳng phãi Hyuk sau sau sau này cũng định tự vẫn sao? Không nói bây dờ mốt sao nói. An đuê!!!!!
    Hae đã biết khẳng định HyukJae KHÔNG PHẢI EUNHYUK. Biết là sai phạm lời thề lời hứa ngàn năm rồi, lỡ thì làm tới luôn đi anh!!!
    Bòn nha, nhanh nha *dí dao, búng trán* ahaahaha *siêu nhân gao, biến hình*

  14. Seddy Says:

    Hyuk tkật là đág iu khj làm umma nká , Hae à ns quạck tẹt ra rằg là ngươj yêu nó r rướk nó về đj k tkì nó sẽ pỏ ngươj đj đấj ôg

  15. lynkylee99 Says:

    – Haizz ~ Sao cứ càng ngày càng khổ :((
    – Lão Kyu tinh thật nhé…đoán đc ý định của HyukJae cơ ;P Hi vọng KyuMin sẽ thông cảm cho HyukJae mà rút lui :((
    – Khổ quá đi mà :(( Hae ơi là Hae sao mà babo quá đi…yêu mà không nói…mà không nói đâu phải chỉ mình anh khổ đâu == HyukJae cũng khổ lắm mà :3 À còn cả bé con cũng khổ nữa :(( tại anh nên HyukJae ms gặp ác mộng à :3
    – Cái đoạn HyukJae chặn đc DongHae…e còn tưởng KyuMin ra tay chứ =)) Hóa ra Hyuk :v
    – Haizz…..đến cuối cũng có cái khẳng định…*phù*…sắp đoàn tụ rồi…….hic….đồng nghĩa với việc fic cũng sắp end rồi…hic….sao muốn chũng nó hạnh phúc mà lại không muốn end thế này :(( hic
    – Hóng fic của ss 🙂 Ss Bòn Fighting ~
    – Yêu ss ♥♥♥
    – Hôn *chụt chụt* *moazzzzzzzzzzzzzzzzzz* ♥♥♥

  16. Lime Choi Says:

    Tuôi là tuôi quéo cần biết nha cô. Tự dưng đang gay cấn cô cắt cái rụp là s hảa *dí dao* . Mai cô mà k ra chap mới cho tuôi là đừng trách tuôi ác>”< . À mà sau fic này làm luôn cái fic EunLime cho nó máu harr~

  17. Huyềnsuju13s2 Says:

    Hjxhjx. Cảm động chết mất *chấm nc mắt* 2 chẻ nó yêu nhau vậy mà bòn nỡ hành hạ chúng nó.mà đang đoạn hay,e mong là mong 1 cáj kiss ở tập sau nha :-*,đoạn cuốj đang hay ss cắt,mong tập 18 quá,ss mau ra tập ms nha! Đừng bón ạ,chết rds mất.ss bòn 5ting!!!
    Ker mà cáj tập này nó hơj ngắn ạ.:-P

  18. huongduongxanh Says:

    Oi tap nay hay qua, som ra tap moi nha bon ta ui ui bon lam * nhay mat *

  19. Ngânhyuk Says:

    Bòn ưi mìh mún đọc nữa. Cháp này hay quá đi
    Hyuk đi mua đồ cho Hae con kìa. Chiếc vòng hình đầu nâu thật dễ thương nga~
    Ôi cái đoạn cuối lãng mạn quớ đi , như phim tình cảm HQ vậy đó , kết nhất đoạn này.
    Hy vọng 2 bạn trẻ sẽ sớm trở về bên nhau
    Cháp này Bòn viết rất hay và sâu sắc , làm nổi bật tâm lý tình cảm của 2 trẻ. Mìh rất thích 🙂
    Bòn ơi fighting fighting

  20. Ha Soo Jae Says:

    Fic hay nhá nhưng hơi ít bòn ơi. Bòn hành hạ tụi nó thảm quá ào đọc xong mà chỉ mun đập đồ cho đỡ tức thôi. Bòn định để ác ngố đến vs ai z ? EH hay HJ z ạ? Bòn ơi ra chap ms ik đợi nv chắc e đập đồ thật đấy ạ :3

  21. hangpham Says:

    Người ta phản bội nhau rồi…. Người ta đã yêu người khác rồi…. Đợi nhau chỉ là lời nói dối!!!

  22. xmiinahx Says:

    sap END roi đúng hok vk……aigooo…..cố lên em oi…..ck đọc rồi sẽ comt cho em sau heng…..*ôm hun*

  23. Sapphire SparKyu Says:

    Cô lại hành chúng nó, hành cả tôi nữa. Tại s cô vẫn chưa cho Hae biết về sự tồn tại của em bé? Nó cũng cần được cha yêu thương chứ? Có thật là Hyuk nói dối Min k? Mà Hyukjae mua quần áo cho bé thấy yêu quá, lại dây đầu lâu nữa. “Không phải!”. Thôi hiểu rồi, ngài có yêu HJ và Hj đến với ngài k phải chỉ cần được sống. Ngay cả việc rũ bỏ lời hứa mà giết bá tước trước mặt EH chỉ vì HJ bị thương là đủ hiểu! Vậy nên cô thương tôi, đừng hành chúng nó nữa nhá

  24. tulyhoney Says:

    Thiệt tình là đọc đến khúc 2ng quay lưng đi muốn nhào zô nói dùm tên cá ngố ấy luon ak
    Yêu thỉì nói yêu cho rui vòg vo chi cho kol Khỉ lúc đi 1 quãng rui ms hểu ra

  25. ceiakisango Says:

    Quá tuyệt ❤ Miêu tả tâm trạng và suy nghĩ của nhân vật luôn trái chiều rồi tạo mâu thuẫn (giống ĐL nè) nhg cuối cùng vẫn đc quy về một mối rất tài tình 🙂

  26. maihanh0624 Says:

    cuoc tình khổ ải gian truân của 2 ng đó bao giờ mới có kết qủa đây, hyuk dành cho hae 1 tình iu thật cao cả, hy sinh chính mạng sống của mình để thành tòan cho EH và DH. mà Hae hay lén thăm Hyuk mà ko biết Hyuk có thai ah,

    Mắt của Hae thiệt là ” tốt” nha ng ta mua đồ em bé wa choy lun rùi thêm dáng ngừơi sẽ thay đổi mà ko bit gì ah(0_0). mong sẽ có phép màu cho kyumin cũng có baby he…he…

  27. Vương Trân aka Junie Says:

    Và rồi em đã khóc, sao đau thương thế hả Bòn???

  28. Mai Hoa Says:

    Vâng, và Bòn đã cứu em khỏi cái chết cận kề, chết vì quá đói fic,, cơ mà hiện tại, em ko chết vì đói fic thì cũng chết vì xót thương. Sự thật thì mối tình này ai oán quá,, nước mắt kìm ko nổii. Bòn cho Donghae với Hyukjae thừa nhận tình cảm rồi,, còn Eunhyuk thì sao? Em có ý kiến là Bòn quẳng EH sang cho em, em thề, em hứa, em đảm bảo sẽ cưng chiều EH như DH đã từng á,, nhá nhá nhá,, *hú hú* hóng chap…

  29. Be Soi Kyu Says:

    Hơ hơ,đag sâu lắng tâm hồn, bị ngắt…….Từ no tròn sang đói meo òj Bòn uj……..tình yêu thật cay ngjệt, bjết bao jờ mớj có thể đến vs nhau, thật sự đọc fíc của Bòn khôg bao jờ no dk….

  30. TaoyêuSujuđấy Ýkiếngì Says:

    Aishhhh!!!! Đang hồi hộp muốn chết tự dưng Bòn cắt 😥 Đôi chẻ đến bên nhao đi mà, khổ qá ròi, đứa bé cần 1 ng cha mà… DongHae à, anh quay lại đi, HyukJae yêu anh lắm đấy

  31. xunnieehaejae Says:

    Bòn ơi sao Bòn cắt chap đúng chỗ quá vậy hả?? 😥 Đang hồi hộp muốn chết mà lại cắt T^T
    Liệu DongHae và HyukJae có đế được với nhau không?
    EunHyuk sẽ như thế nào nếu hai người họ đến với nhau?
    Liệu rằng Hae có đủ dũng cảm để từ bỏ mối tình ngàn năm với EunHyuk để yêu HyukJae không?
    Liệu rằng KyuMin có thể có con không?
    Liệu KyuHyun có đánh bại DongHae để lên làm chúa tể không?
    Em chờ chap sau của Bòn đê Bòn trả lời cho em đó nha ^^
    Cố lên nhé Bòn. Em sẽ luô luôn ủng hộ cho Bòn :*
    Yêu Bòn rất nhiều ❤

  32. Hee Băng Says:

    Này ss Bòn *chọt chọt* ~~~ chưa mần quen ss dưng mờ biết ss 96er à ~~~~~ tự giới thiệu ~~~~ êm ~~~~~~ 98er ~~~~ hí hí hí ~~~ *chỉ tay lên trời* Bòn ơi ~~ Bòn hỡi ~~ Bòn ời ~~~ Bòn có thấy gì không ~~~ Bòn cắt đúng chỗ gay cấn rồi kìa Bòn *quắn-quéo* ~~~~ Ôm má cái coiiiiiii ~~~ Hị hị ~~~ thấy Bòn dễ thương ghê ~~~ làm emmm đợi mãi mới thấy chapppppp mới *mắt ngước lên trên* ~~~~ Còn nữa!!! Dưới ánh mặt trời cònnnnnn 3 chap nữa ~~~ Hú hú hú ~~~ Em lại tiếp tục lót dép hóng tiếp ~~~ hú hú hú ~~~ Làm con Fan Girl 3,4 năm trời giờ mới đi lượn lờ đọc Fanfic Hú hú hú ~~~ Mà Bòn là người làm emmmmmm muốn đọc trọn 1 Fic đầu tiên Hú hú hú ~~~ Nên chắc là người cuối cùng luôn hú hú hú ~~~ Bòn thấy comment của emmmm dài thòn lòn ghê không hú hú hú ~~~ Không biết kết thúc sao ta??? Hú hú hú ~~~ Mà biết trước thì còn gì là hồi hộp bòn nhở :p =)))) Emmmmm bị điên hí hí hí :”>>>> =)))))) Từ lẫy tới giờ comment giờ mới biết mình toàn hú hú hú =))))))))))))))))))))))))))))))))))))))) nên em ngại em đành HÍ HÍ HÍ :”>>>>>>>>>>>>>>> =)))))))))))))) Emmmmmmmmm eooooooooooo Bòn :* =))))) *Cảm thấy phấn khích vì tìm thấy tình yêu mới* ^^~ =)))))))))) Há … em đùa đấy ~~~ *Ngước cổ lên nhìn* ~~~ Em ship EunHaeHyuk nè, nên mong một cái kết không đến nỗi cảm thấy hụt hẫng cho Eunhyuk, Donghae hay Hyukjae ^^~ Còn mong KyuMin nữa ~~~ Thích 1 cái HE ghê gớm ^^~ *mặt phấn khởi như mèo nhìn thấy mỡ* ~~~ ♪ hát ~~ Bòn có nghe thấy….em Hú gì hơm ~~~~~~ Lá lá la ♪ =))))

  33. JINNIE Says:

    tai sao Bon cho ho gap nhau chi de roi nhin nhau bang anh mat xa la
    Toi nghiep Hyukjae qua huhu luc dau e rat vui Bon post tap moi nhung khi doc xong that vong qua huhu

  34. Jewells Lee Says:

    s cứ đợi lúc e chết ròiii thì Bòn lại post chap mới
    làm e pải sống dậy đọc ròiii cmt cho Bòn nè :)))))
    YOLO trong lòng hai đứa nó đã chịu thừa nhận iu nhao
    cơ mà tại s lại để cái tên Eunhyuk làm kì đà thế nhợ *sr sr*
    Donghae cuối cùng đã biết là mình iu ai và cần ai ,
    nhưng sao cú phải ép bản thân mình làm điều ngược lại
    khiến cho HyukJae , DongHae và cả EunhHyuk đau lòng
    Hae ép bản thân mình nhớ về Eunhyuk trong khi trái tim
    thì lại iu Hyukjae qá nhìu . làm thế chỉ lại tiếp tục khổ cho Eunhyuk
    e vừa giận vừa thương Eunhyuk qá đi
    iu thương một cách mù quáng nhg có lẻ hạnh phúc không mỉm cười
    vs Eunhyuk vì tới cuối cùng tình yêu cũa Donghae dành cho cũng bị
    lay chuyển , và ng ấy cũng đang mang trong ng giọt máu cũa Donghae
    thứ mà một hồn ma luân hồi ngàn năm như cậu không thể cho Donghae
    vậy là tới cuối cùng tình yêu cũa cũg chẳng có kết quả .
    Buông tay sớm bớt đau khổ Eunhyuk ơiiiiii
    Comt lảm nhảm của e tới đây là hết thôi e trở về mộ cũa mình nha
    Bye bye BÒn :))))))))

  35. Ngọc Khuê Says:

    :v Bònnnn~~ em ngủ cả mấy tháng nay giờ em luân hồi em lên còm cho Bòn yêu đây 😥
    oa~~ chap này cực hay 😥 nhưng hơi ngắn hơn mấy cháp bình thường thì phải :v cơ mà cũng kệ :v có đọc là mừng =)))))))) tối nay sẽ đọc thêm 1 lần nữa cho thấmm :v
    :v thật là hóng chap sau a~ 😥 chap này chúng nó mém tỏ tình rồi kìa *chỉ chỉ* 😥 sao Bòn lại cắt tiếp cơ chứ 😥 ~~ *ăn vạ* 😥

    – Thật sự ngài chưa bao giờ yêu thương một người tên Lee HyukJae?

    Ở một khoảng cách khá xa, DongHae không thể nghe thấy, nhưng hắn vẫn vu vơ một câu hỏi đáp trả.

    – Thật sự em nói dối chỉ đơn giản là để được sống?

    – Không phải! – Cả hai đồng loạt thốt ra tiếng hồi đáp của cõi lòng.

    >.< câu trả lời sẽ ra sao? ra sao?
    – Không phải! Hyukjae~ Ta yêu em
    – Không phải! Vì tôi yêu ngài nên tôi mới nói dối 😥
    😥 oa oa 😥 em bị nghiện đến mức tự kỉ ngồi tự nghĩ ra 1 chap mới để mà cái nỗi thèm thuồng trôi đi nè
    😥 Bòn mau ra chap nhé :v Bòn 5ting ~ :v
    em đi ngủ tiếp đây :v khi nào có chap mới :v em sẽ luân hồi =)))))

  36. Hảidânchài Rếp Hiếcchândài Says:

    AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAaa~~~~!!!!! muốn đánh nhau quá bà chị ơi 😥
    Kiểu gì mà đọc chap nào xong là ức chế chap đấy vậy 😥 Huhu liệu 2 người có bay đến với nhau ngay lúc này không ? 😦 mà em vẫn thắc mắc 1 điều, nếu khi HyukJae sinh con thì đứa con có cắn mẹ đến chết để chui không? 😦
    Nếu có thì em nghĩ Bòn nên để cho 2 đứa bày tỏ lời yêu rồi end fic đi là đc rồi 😦
    p/s: Lần đầu em cmt trong wp =))

  37. leehii Says:

    có gì mai cmt vậy :)))


Góp ý cho Bòn (comment)