Sống cùng cướp biển – Tập 7 (HaeHyuk)

Note: MA, Rape, bo lc.

Au: Casslovejaejoong (Bòn)

KHÔNG MANG FIC RA KHI BLOG KHI CHƯA CÓ S ĐNG Ý CA BÒN. BÒN S CÀI PASS NU CÁC BN LÀM VY.

***

Trước khi vào fic mời bà con xem qua Trailer fic ^^~

Link Triler fic Sống cùng cướp biển

.

.

.

Untitled 1

Tập 7:  Nỗi cô đơn âm thầm

Đôi mắt nó trợn tròn sợ hãi, tay chân quẫy đạp điên loạn vẫn không cách nào thoát khỏi bàn tay sắt thép của gã.

 Bốp!

– Mẹ kiếp! Thằng này câm hả?

KimSan tức tối phang cú tát trời giáng vào mặt nó bởi tiếng la hét mãi chẳng chịu cất ra. Khóe miệng nó rướm liền dòng máu đỏ.

–         Được lắm! Không la thì tao sẽ đâm mày cho tới chết! – Gã giận dữ kéo phăng quần của nó xuống, mở đầu cho cuộc tấn công tàn bạo ở nơi nhạy cảm nhất.

Nó hoảng hồn, tưởng đã chết đi sống dậy. Đôi bàn tay thô kệch xấu xí của gã KimSan bắt đầu liên hồi sờ soạng khắp nơi. Mắt nó căm hận ngấn lệ nhìn thẳng vào gã, vì sao nó phải âm thầm chịu đựng sự dã man này để gã được khoái lạc trên thể xác nó?

Đúng rồi! Vì sao nó phải âm thầm chịu đựng? Gã đâu phải hắn, gã còn muốn nó kêu gào nữa cơ mà. Nó cay đắng nhận ra sự tổn thương mà hắn gieo vào tâm trí mình quá lớn.

–         Á!!!!! – Bất ngờ nó gồng người hét một tiếng đinh tai. Tiếng hét ấy là tất cả những uất ức mà nó muốn giải tỏa cho đẹp lòng kẻ đang khao khát điều đó.

Gã KimSan hơi giật mình khi tự nhiên nó thôi không im lặng nữa, nghe rồi gã liền ngất ngây khoái trá. Người đẹp giọng thét cũng thanh dịu hơn hẳn, gã mơ màng tận hưởng. Nó chớp ngay thời cơ với lấy chân nến trên chiếc bàn nhỏ ở góc giường, dốc hết sức lực đánh thẳng vào đầu gã. Tiếng rú đau đớn phát ra cũng chẳng thua gì tiếng hét ban nãy của nó. Thuận chân, nó đạp mạnh vào bụng gã rồi vùng chạy ra ngoài.

–         Bắt cái thằng ôn con đó lại! Mẹ kiếp! Đánh chết nó cho tao! – Chẳng kịp chỉnh đốn lại trang phục, gã KimSan chỉ biết ôm vết thương rồi loạng choạng đuổi theo,phẫn nộ báo động chẳng cần biết liêm sĩ là gì.

Trên boong tàu khá đông đúc, tiếng quát tháo của gã KimSan cộng thêm tấm thân trần nhỏ bé của nó xuất hiện, mọi sự bắt đầu trở nên nhốn nháo. Lão Chu DaeHan cùng ba mỹ nữ đang mãi trò chuyện trên mũi tàu cũng bị đánh động.

Bọn thuộc hạ đề cao cảnh giác khi có bóng người lao tới. Nó liền lủi nhanh qua chúng giống như đã từng tránh né những cú đá của hắn. Vì tay chúng không nhanh bằng chân hắn, nên dĩ nhiên, chúng để vuột mất nó.

–         Á! Á!

Tiếng la thất thanh của một cô gái nhỏ vang lên ngay lúc nó lao thẳng đến mũi tàu, tóm ngay một thân người yếu đuối trong tầm với. Lão Chu DaeHan đã mất cảnh giác vì không nghĩ nó nhanh đến mức có thể vụt tới khống chế một trong ba mỹ nữ ngay trước mắt lão.

–         Lại gần là tôi giết người này! Tôi giết thật đó! – Nó rơi hẳn vào vũng xoáy hoảng loạn, tay cầm chân nến với mũi sắt nhọn đang dí thẳng vào cổ của ai nó cũng chẳng biết nữa.

–         Bình tĩnh! Chuyện gì cũng có thể thương lượng! – Lão DaeHan vội vã nói lớn trấn an tinh thần nó. Các mỹ nữ này mà có mệnh hệ gì là coi như lão khỏi sống.

–         Tránh ra! Để tôi yên! – Nó nhắm mắt mà hét. Hét cho những kẻ hiện diện ở đây và cũng cho chính bản thân mình nghe. Nó muốn được yên không chỉ về thể xác, mà cả về tâm hồn đang đau đớn với những ký ức ám ảnh. Vốn dĩ đã cố sống một cuộc đời ngoan ngoãn dễ bảo, vì sao ai cũng muốn vùi dập, muốn đày đọa nó.

–         Được! Được! Chúng tôi không tới gần, chỉ cần cậu đừng gây tổn hại đến cô gái ấy. Tất cả lùi ra đi! – Lão DaeHan liền hạ lệnh.

Mọi người đều căng thẳng lùi dần vài bước, không gian bỗng chốc yên lặng nhường cho tiếng sóng biển cùng những cơn gió rì rào. Hiện chỉ còn lão DaeHan là gần nó nhất.

–         Hơ ~ hic… hic…

Thanh âm rên rỉ đau đớn khe khẽ vang lên, giọng ngọt ngào trong vắt tựa khúc sáo ru êm ả. Nó giật mình nhận ra chiếc cổ trắng ngần mềm mại trong tay mình đã ánh lên dòng máu đỏ. Và cái người đang bị nó khống chế đây, chính là cô gái đã mỉm cười với nó khi bước lên thuyền.

Nó nuốt khan giọt nước miếng, vì không cố ý làm cô gái bị thương nên liền hạ vội chân nến xuống một chút.

Chu DaeHan là một con cáo già, lão nhanh chóng nắm bắt được giây phút phân tâm của nó. Trong tíc tắc, lão đã áp sát và chỉ một cái vặn tay, chiếc chân nến vụn về kia nằm gọn trong tay lão.

–         Ức! ~

Nó bật tiếng rên đau đớn khi lão DaeHan lạnh lùng đạp nó ngã lăn xuống sàn. Thấy vậy, gã KimSan nhào ra, đá tiếp vào thân nó tới tấp, vừa đá vừa nguyền rủa.

–         Dám chống đối ông hả? Mẹ mày, chán sống rồi phải không?

Chân lão mang giày, thân nó thì cởi trần mỏng manh. Nhưng chiếc miệng nhỏ quyết không la tiếng nào, chỉ cắn răng mà chịu. Gã KimSan vẫn chưa nguôi giận, gã muốn ghiền nát thân xác nó dưới chân mình. Mọi người chỉ lặng lẽ đứng nhìn, có xót thương đó nhưng không ai dám ra mặt cản ngăn, họ phải lo thân mình trước nhất đã.

Lão DaeHan lắc đầu chán nản, nhìn qua sự việc lão biết ngay mọi chuyện là do nó không chịu hầu hạ gã KimSan. Để chiều khách, lão cứ bỏ mặc gã đánh, đá cho hả giận, một tên nô tài hèn mọn thì có gì phải thương tiếc?

– Độc ác quá… – Giọng nói nho nhỏ ngọt ngào khẽ vang lên như chỉ để cho bản thân mình nghe thấy. Có điều lão DaeHan lại nghe rõ mồn một. Lão liền liếc nhìn cô gái vừa bị nó không chế, cũng là người vừa phán ra lời nhận xét kia. Cô gái không dám nói lớn, nhưng rõ ràng là không hài lòng với cách hành xử của gã KimSan. Nàng ta đang xót thương cho nó chăng?

Lão DaeHan ngập ngừng hơi khó xử, không biết nên ngăn cản gã KimSan lại để chiều ý cô gái hay cứ bỏ mặc để đẹp lòng gã. Trong lúc phân vân, lão đành chú mục vào nó.

Bất chợt đôi mắt lão DaeHan bàng hoàng khi nhìn kỹ vào gương mặt non trẻ đang đau đớn kia.

–         Khoan đã! – Lão DaeHan liền quát lên, quên luôn giữ thể diện cho khách quí.

Ở đây KimSan chỉ nể mặt một mình lão DaeHan nên gã miễn cưỡng dừng chân, hứ lớn một tiếng khinh bỉ.

–         Khụ… khụ…! – Nó khẽ rùng người ho khan ra một ngụm máu tươi. Trong cơ thể bầm dập chẳng biết còn gì lành lặn không nữa?

Qua ánh sáng lập lòe của ngọn đuốc dầu, lão DaeHan càng không thể tin vào mắt mình.

– Ngươi… là ai? – Lão vừa e dè vừa giận dữ. Chẳng thể đoán được tâm tình thật sự qua đôi mắt tàn độc kia.

Nó liếc lão DaeHan một cái dài không buồn đáp trả, mà thật ra cũng chẳng còn hơi mà đáp, ho khụ khụ mấy hơi liền. Nó là ai ư? Trên đời này cũng có người quan tâm đến số phận hèn mọn bọt bèo này sao? Từ lâu nó đã quá hiểu mình chỉ là một kẻ lang thang rẻ mạt, dễ dàng bị người ta vứt bỏ, rẻ khinh.

–         Giam nó lại, kiếm thằng nào ngoan ngoãn hơn hầu hạ cho KimSan đại nhân đi! – Lão DaeHan liền nghiêm giọng, kỳ thực là cố che dấu ngọn sóng trong lòng.

Đám thuộc hạ nhanh chóng lôi nó đi. Nó lừ đừ như cái xác không hồn sau trận đánh tả tơi, vô tình hay hữu ý ánh mắt lại chạm vào gương mặt cô gái. Cô ta lùi vài bước sợ hãi khi bọn thuộc hạ kéo nó ngang qua, vẻ thẹn thùng tránh né của một thiếu nữ ngây thơ càng khiến nét thùy mị thêm huyễn hoặc. Nó thật sự thích vẻ hồn nhiên của cô gái đó, khóe môi nặng nhọc nhếch lên nụ cười buồn. Cô gái ấy có biết vì không muốn làm tổn thương nàng mà nó phải chịu cảnh bi thương thế này?

–         Là nó… Lẽ nào nó còn sống?… – Lão DaeHan bần thần lẩm bẩm, bàn tay kín đáo nắm thật chặt với đôi mắt hoang mang pha lẫn tàn độc đầy toan tính.

.

.

.

Nó bị giam tuốt dưới gầm. Ở đây vừa tối tăm vừa chật chội lại yên ắng nữa, bao nhiêu con sóng đánh vào thuyền nó cũng nghe, thuyền lắc lư thế nào cũng phải chịu. Mà nó cũng thật dẻo dai, hơn nửa ngày rồi vẫn chưa nôn mửa lần nào với sự chảo đảo, dập dềnh của con tàu to lớn này.

Ngồi gục đầu trên bờ gỗ, nó gớm ghiếc từng dấu mút mát giờ đã bầm tím của gã KimSan. Càng ghê sợ gã bao nhiêu, nó càng nhớ bàn tay ấm áp của hắn bấy nhiêu. Đã bao lần nó rùng mình vì nỗi nhớ quái dị đó, vậy mà vẫn không thể nào gạt bỏ dù đã hai lần bị hắn thô bạo chiếm đoạt. Nhưng chung quy lại, hắn vẫn có tình yêu thương. Nó băng vết thương sai, hắn băng lại. Nó bị đánh, hắn đưa khăn ấm cho. Nó đói bụng, hắn mang cơm đến. Đêm nó lạnh, hắn ôm dịu dàng. Hắn còn cho nó tiền và quần áo mới. Vậy mà chỉ vì chút gây gỗ với SungMin hắn lại vứt bỏ nó, thật sự đau muốn vỡ đôi con tim, cõi lòng quặn thắt một tình yêu âm thầm ai oán. Nó nhớ quá, thở hắt ra ba bốn lần để vơi đi uất nghẹn. Nhớ quá! Càng nhớ, càng hận..

Lách cách… lách cách…

Nó giật mình khi âm thanh đó ngày một đến gần, ánh sáng vàng mờ ảo từ chiếc đèn dầu cũng làm không gian sáng hơn. Ngay khi âm thanh ấy dừng lại trước cửa gầm tàu, gương mặt nhăn nhúm già nua như thủy quái của lão DaeHan hiện ra làm nó phát hoảng.

–         Nếu đã thoát chết thì lẽ ra mày không nên leo lên con tàu này mới phải. – Vừa mở khóa cửa hầm giam lão DaeHan vừa cất ra thanh âm trầm đục, như một kiểu lầm bầm với chính mình.

Nó hoàn toàn không hiểu lão DaeHan muốn nói đến chuyện gì, chỉ cảm giác được sát khí ngút trời toát ra từ cái vẻ quyền quý giả tạo đó thôi.

–         Hay mày nuôi mộng trả thù? Đồ nghiệt chủng! – Lão rít lên rồi nắm đầu nó lôi ra sàn thuyền. Nó bất lực giữ lại đám tóc muốn bứt ra khỏi đầu mình, nước mắt trực trào.

–         A!!

Lão DaeHan thô bạo quăng nó xuống sàn, chưa kịp định thần đã thấy thanh kiếm sắc lẹm kề ngay cổ.

–         Mười mấy năm qua rồi mà tụi bây vẫn không muốn buông tha tao ư? Muốn phá nát sự nghiệp của tao ư? Thằng oắt DongHae đã vậy rồi tới mày nữa!

Nó thở dốc, sợ muốn đứng tim, mắt không rời khỏi thanh kiếm.

–         Ông… ông nói cái gì? Tôi… đâu có biết ông… thật sự không có biết ông…

Lão DaeHan nheo đôi mắt nghi ngờ nhìn vẻ mặt ngơ ngác và hoảng loạn của nó. Nó giống mẹ như đúc, cả cái liếc nhìn căm ghét, sợ sệt cũng giống nữa. Lão đã suy nghĩ thật kỹ trước khi mò xuống đây, thà giết lầm còn hơn để sót, phương châm sống trước nay của lão là vậy.

–         Mày thật sự không nhận ra tao hay cố ý không nhận ra? Tao đã dám xuống tay một lần thì sẽ dám làm lần thứ hai, dù mày có là ai đi nữa.

Tay lão DaeHan nắm chặt chuôi kiếm, không phủ nhận việc giết nó khiến lương tâm lão cũng có ray rứt. Nhưng nó phải chết, đó là số phận.

Cheng!

Bất ngờ thanh kiếm trên tay lão DaeHan bị đánh bật ra. Nghe lời hắn, lúc nào cũng giữ vũ khí bên mình, và con dao nhỏ giấu trong ủng đã cứu nó.

Lão DaeHan không nghĩ nhóc con này có vũ khí lại và còn biết đánh võ, khi lão định thần lại thì nó đã lủi mất.

–         Nhãi ranh! – Lão rít lên giận dữ, lao theo nó như một con thú đói mồi.

Cheng! Phật! Phật! Cheng!

Nó hoảng hồn mà trốn, mà lách rồi luồn tứ tung dưới gầm tàu. Thanh kiếm của lão DaeHan liên tục chém về phía thân người nhỏ, mắt long lên sự tàn ác.

Ở đây vừa chật vừa tối lại là cái may của nó. Lão DaeHan tức điên truy cùng đuổi tận, còn nó thì hồn phách thăng thiên, như con chuột nhắt, cứ chỗ nào chui được là nó chui liền. Sự sống như chỉ mành treo chuông, mắt nó mờ nhòe đi chẳng biết mình đang chạy về hướng nào. Nó không có thời gian để suy nghĩ vì sao lão DaeHan căm hận đến mức phải lấy mạng nó, chỉ việc tránh đường kiếm của lão đủ để con tim rớt ra ngoài.

.

.

.

Ở khu vực phía trên, hiện tại đã gần xế trưa, con tàu đang lướt qua nơi nhiều ghềnh đá và vũng xoáy mạnh. Khuất sau những bọt sóng mờ ảo, vài chục chiếc thuyền nhỏ dần dần hiện rõ ra, từ từ tiến gần đến con tàu.

Bọn cảnh vệ trên tàu đều nhíu mày dè chừng nhìn theo những chiếc thuyền nhỏ. Cáng lúc chúng càng đến gần rồi tản ra, bao vây lấy con tàu.

–         Tao thấy không ổn. – Một tên cảnh vệ lên tiếng.

–         Chỉ là thuyền đánh cá thôi mà, không có gì đâu. – Tên khác nói.

–         Dù vậy, chúng ta cũng nên cấp báo với Đại nhân DaeHan.

–         Nhưng từ sáng tới giờ chẳng thấy Đại nhân ở đâu. – Chúng lo lắng.

Không ai nghĩ  người thanh cao như lão DaeHan lại mò xuống gầm tàu tìm một tên phụ việc quèn, thành ra bọn canh gác không sao tìm được lão. Cứ thế, chúng bồn chồn đứng nhìn thuyền nhỏ càng lúc càng đông. Và xa xa, vài chiếc thuyền lớn hơn đã lác đác xuất hiện. Ở vũng xoáy lại tập trung nhiều thuyền, chắc chắn đó là sự bất thường.

Đứng trong một góc khoang tàu, tâm tình YonSuck cực kỳ căng thẳng. Y không biết hắn giao nhiệm vụ gì cho nó trên tàu, nhưng theo tình hình hiện tại, tấn công là thời điểm thích hợp. Chiếc thuyền cướp biển lớn nhất quen thuộc đã hiện bóng mờ ở phía xa, y biết DongHae đã tới. Giả vờ lảo đảo quanh mạn, YonSuck âm thầm đẩy những sợ dây thang bí mật xuống tàu, mở đường tấn công cho cướp biển.

Ầm!

Một quả đạn từ chiếc thuyền phía dưới bất ngờ bay thẳng lên tàu, làm chấn động bọn canh gác. Bấy giờ chúng mới nhận ra những chiếc thuyền nhỏ, thuyền trung kia đang đồng loạt bao vây con tàu khổng lồ này.

–         Là bọn cướp biển! Mau tập trung hỏa lực! – Tên chỉ huy thót mình hạ lệnh. Khi y nhận ra cục diện thì đã muộn.

Nếu lão DaeHan có mặt trên tàu thì đã sớm nhìn thấy điều này và lão sẽ không để cho những chiếc thuyền kia áp quá sát vào tàu. Vì vậy, DongHae mới sắp xếp thuyền nhỏ dàn trận trước để phân tán hỏa lực của lão. Thật không ngờ những chiếc thuyền nhỏ lại dễ dàng đến gần thành tàu. Rõ là trời giúp hắn.

Vút! Cách! Vun vút! Chách! Cách!

Đồng loạt móc câu sắt lớn từ những chiếc thuyền nhỏ được quăng ra, bám vào gờ con tàu. Con tàu lớn nên vận tốc đi cũng nhanh hơn, bọn cướp biển phải dùng móc câu neo theo. Khi thuyền áp sát chân tàu, chúng sẽ theo thang dây mà YonSuck thẻ xuống để tấn công lên.

Ầm! Ầm!

Dàn thuyền cướp biển liên tục nả đạn gây chấn động để bọn cướp từ thuyền nhỏ dễ dàng bám sát vào thành tàu.

–         Gở móc câu ra! Không cho chúng lên tàu! Mau lên! Tìm đại nhân DaeHan! Mau cấp báo với đại nhân DaeHan! – Tên chỉ huy dần mất bình tĩnh. Bọn cướp ồ ạt tấn công từ mọi phía trong tíc tắc. Những chiếc móc câu làm cầu nối để bọn cướp đu dây lên tàu, còn ba chiếc thuyền cỡ trung từ xa không ngừng bắn phá.

–         Đội súng đâu? – Bọn lính thủy bắt đầu vào thế, đứng dàn khắp gờ tàu, nả đạn vào thuyền cướp biển không thương tiếc.

Pằng! Pằng! Pằng!

Ầm! Ầm!

Hàng loạt quả đạn liên tục được bắn ra từ hai phía. Trong phút chốc một vùng trời biển nhuộm lên màu khói lửa, mặt nước mặn loang lỗ máu đỏ tươi. Xác người, xác thuyền chìm dần xuống đáy sâu giá lạnh.

–         Đại nhân DaeHan đâu? Tìm đại nhân DaeHan mau!! Chúng ta gặp cướp biển rồi!!

Trên tàu hoảng loạn những âm thanh gọi nhau khi rắn đang mất đầu. Tàu quá lớn lại ngay đoạn nhiều gờ đá, những chiếc thuyền nhỏ của bọn cướp hoàn toàn chiếm thế trận. Chúng luồn lách tránh né đường đạn từ tàu bắn ra, trong khi đạn từ chúng nả lại thì con tàu khổng lồ kia không sao tránh được.

.

.

Ầm! Ầm! Pằng… A ~… Ầm…

Con tàu rùng mình với những va chạm mạnh từ gờ đá, đạn bắn liên hồi, tiếng người í ới hét hò như chiến trận. Lão DaeHan loáng thoáng nghe những âm thanh đó. Con tàu lắc lư làm bước chân lão cũng loạng choạng. Trong bóng tối của gầm tàu, đôi mắt nó sáng rực như trêu ngươi lão. Vì tội ác đen tối nhất định bị chôn vùi nên chính tay lão phải giết nó, càng giết không được thì cái tiết càng điên. Nhưng đến thế cục này thì lão không thể ở mãi chốn ẩm ướt nơi đây được.

–         Khôn hồn thì mày cứ ở yên trong đó. – Lão nghiến răng gầm gừ rồi bỏ lên khoang. Trước hết phải xem xét chuyện gì khiến con tàu chấn động mạnh như vậy mới là điều quan trọng.

Nó núp sau dàn ròng rọc của khoang máy, thở hổn hển tròn mắt nhìn tấm lưng lão DaeHan khuất dần. Cả thân người lẫn tay cầm dao đều run bần bật. Vũ khí trong tay nó chỉ như vật làm kiểng, lúc nào cũng run run theo sự sợ hãi của chủ nhân.

–         Lão đi rồi… Lão đi rồi… – Nó lẩm bẩm tự thôi miên mình để trấn an tinh thần.

–         Nhưng lão sẽ quay lại! Làm sao đây? – Nó rít giọng trong cơn mê loạn, càng chạy sâu vào gầm tàu. Cứ cấm đầu mà chạy chẳng biết hướng nào là điểm dừng. Thân người nhỏ bé lạc lỏng chốn âm u, ai cũng muốn đánh, cũng muốn giết, chẳng chút đoái hoài tiếc thương. Nó tủi thân và cô đơn lắm, vì phải lo tìm đường thoát cho cái mạng mỏng manh mà nó chẳng có thời gian để nước mắ trơi. Nhưng nỗi đau trong tim thì vẫn luôn âm ỉ.

.

.

Ầm! Ầm!

Con tàu lắc lư chênh vênh dữ dội, tiếng máy gầm từ những thuyền nhỏ bủa vây làm động cả góc trời. Bọn cướp đã tràn lên tàu, tiếng đao kiếm lẫn súng đạn rền vang.

–         Chuyện gì? – Lão DaeHan nắm vội bàn tay của một tên thuộc hạ hỏi gấp, trên người y đầy những vết thương.

Tên thuộc hạ lắp bắp vài tiếng không rõ nghĩa trước khi tắt thở.

–         Cướppppp…. Cướpppp…

Lão DaeHan hoàn toàn chấn động, trong thoáng chốc ngây người sững sờ. Là hắn! Chu DongHae, đứa con trai đáng nguyền rủa. Lão dám chắc như vậy.

Nhưng không phải theo thông tin mật báo, do đàn em của hắn không chấp nhận trận cướp này, nên hắn rút lui rồi sao? Lẽ nào kẻ nội gián đã thông tin sai cho lão? Không thể nào! Lão DaeHan hoàn toàn không tin.

Môi lão DaeHan run run sự tức giận lẫn hãi hùng, ánh mắt vô hồn nhìn xuống gầm tàu – nơi mà nó đang lẫn trốn. Rồi lão nhìn ra thế trận – nơi mà DongHae đang cố gắng đánh cướp. Vì muốn che đậy tội ác trong qúa khứ mà lão bỏ lơ cớ sự trên tàu, trong lúc lão tìm giết nó thì hắn lạnh lùng tìm giết lão… Lẽ nào, đó là quả báo?

Mà dù có là quả báo, DongHae lẫn nó đều không được phép tồn tại. Lão DaeHan nghiến chặt răng quyết tâm như vậy.

–         Tập trung tất cả họng súng, hướng về con thuyền lớn nhất! Còn đội súng ngắn dồn lên boong, giết hết đám cướp trên tàu! – Lão DaeHan gầm lên, rút kiếm chỉ đạo đám thuộc hạ. Lão biết hắn ở trên con thuyền lớn nhất – thuyền chỉ huy. Hắn chết thì đám ô hợp này sẽ chẳng làm được gì.

Ầm! Ầm!

Pằng! Pằng!

Á á!!!

Lão DaeHan xuất hiện, bọn lính lập tức tìm được hướng đi, chúng dàn trận áp đảo lại đám cướp biển.

.

.

Dưới gầm, nó nhắm mắt chạy mãi cũng đến đường cùng. Trong bóng tối nó vớ được chiếc thang dây, đành tùy tiện leo lên. Chật vật lắm mới đẩy được nắp hầm, vừa ló đầu ra nhìn thấy chút ánh sáng, nó lập tức hụp đầu xuống khi cả thân người của ai đó đổ ầm lên. Máu từ khe hở nhỉu lon ton vào mặt nó. Vì tối, nó chỉ nghĩ đó là nước do ẩm ướt, nên lại hì hụt dùng sức đẩy nắp hầm lên lần nữa.

Nắp hầm vốn đã khá nặng với thân thể gầy nhom, giờ còn thêm xác người nằm phía trên, nó không tài nào đẩy lên được. Nhưng ở dưới này mãi sẽ bị lão DaeHan tìm giết, bằng mọi cách nó phải thoát khỏi đây. Đang nghiến răng cắn lợi dụng hết sức mình, bất ngờ xác chết kia bị đẩy ra, cái nắp hầm cũng tự nhiên bật mở. Một gương mặt thanh tú xinh xắn hững hờ liếc nhìn xuống.

Nó cứng đờ người nhìn lên, miệng há hốc kinh ngạc.

Là SungMin.

Luôn luôn là cậu đến cạnh bên khi nó cần sự giúp đỡ nhất. Vì sao?

–         Hyunhh… hyunh… – Nó ấp úng vừa bối rối vừa cảm kích. Sự mâu thuẫn dâng trào khi bản thân lại căm ghét ân nhân của mình vô cớ.

–         Ở yên dưới đó. – SungMin rít giọng lạnh lùng rồi đóng sầm nắp hầm lại.

Nó giật mình khi bóng tối lại bao trùm xuống, hồn vẫn chưa trở về sau giây phút hội ngộ bất ngờ. Khi đã lấy lại bình tĩnh, nó hét lên dọng tay vào nắp hầm rầm rầm.

–         Mở ra cho em! SungMin hyunh! Lão ta sẽ giết em! Mở ra cho em! SungMin hyunh! – Nó bức bối dốc hết sức mà đẩy. Vậy là SungMin đã lên tàu rồi, bọn họ mưu đồ cướp con tàu này thật.

Ngay trong lúc nó đang luýnh quýnh tuyệt vọng thì nấp hầm lại một lẫn nữa mở bật ra, SungMin chán nản gắt.

– Leo lên đây!

Nó lật đật làm theo, lòng như trút được gánh nặng khi không còn cô đơn lẻ loi nữa.

Ngay lúc nó ló đầu ra khỏi hầm lần đầu tiên SungMin đã nhìn thấy từ xa. Cậu chỉ cảm giác quen quen chứ không xác định được là ai nên mới tò mò đến gần xem thử. Lúc chắc chắn là nó, SungMin biết ngay mình vớ phải phiền phức rồi. Vì vậy, cậu muốn nó ở yên dưới hầm, vốn dĩ là nơi an toàn nhất. Nhưng nó la hét phản đối thế kia, buộc lòng SungMin phải quay lại.

–         Đi! – SungMin không có thời gian hỏi han nó vì sao máu me bê bết. Có khi nào mà nó chả bị thương đâu. Đã dặn ở yên một chỗ mà nó không nghe thì cậu đành miễn cưỡng đem nó bên mình. SungMin là một người kiêu ngạo tự cao tự mãn lại hết lần này đến lần khác sẵn sàng xả thân cứu nó. Đó là một món nợ ân tình mà cậu phải trả cho DongHae. Cậu biết hắn thích nó nên miễn cưỡng bảo bọc cho nó. Huống chi hắn đã từng mở miệng bảo cậu phải chiếu cố cho thằng nhóc chết nhát này.

–         Em… em… phải làm gì? – Nó bước vội theo SungMin, run rẩy nhìn ra chiến trận. Không còn bơ vơ côi cút nữa, nó thấy phấn chấn lắm, tay cầm đoản đao nhỏ cũng chắc hơn. Mắt láo liên tìm kiếm một bóng hình thân quen.

–         Không làm gì hết, cứ ngoan ngoãn ở phía sau tôi. Và làm ơn tôi kéo đi đâu thì đi đó. – SungMin đáp vội rồi lao thẳng vào đám thuộc hạ của lão DaeHan, chém giết không ngừng. Cậu thật sự chán ngấy việc phải bảo vệ nó, chưa kể mỗi lúc sợ hãi nó cứ run rẩy mà đứng chết dí một chỗ.

KyuHyun không lên tàu của Chu DaeHan, y chỉ huy đội súng trên thuyền, nhưng mắt thì không rời khỏi SungMin qua ống nhòm từ xa. Vừa nhìn thấy cậu kè theo nó bên mình mà lâm trận, y chách miệng đóng sập ống nhòm lại.

–         Nói hoài không nghe! – KyuHyun làu bàu chán nản. Y với SungMin đã thề nguyền sống chết có nhau, ấy vậy mà SungMin chẳng bao giờ xem trọng mạng sống của mình. Nếu đã xưng hai tiếng anh em với ai thì cậu sẽ luôn bảo vệ họ hết sức mình có thể.

–         Tập trung bắn đạn vào đuôi tàu đi! – KyuHyun hạ lệnh. Mục đích của trận chiến là phân tán lực lượng binh lính ra khỏi lão DaeHan, cô lập lão một mình.

Lão DaeHan lại đinh ninh chiếc bóng nhỏ ở trên thuyền chỉ huy chính là DongHae. Ngoài mặt thì ra sức cản phá sự tấn công của bọn cướp biển, nhưng thật chất là lão âm thầm cho đội súng nhắm thẳng vào chiếc thuyền lớn đó.

Họng súng lớn nhất lặng lẽ giương cao hướng về khoang thuyền phía xa, nơi mà KyuHyun đang đứng. Lão DaeHan bỏ mặc thế trận trên tàu, lão chỉ muốn giết hắn thôi.

Tiếng súng đạn rền vang, đao kiếm hỗn loạn, không ai chú tâm đến diễn biến xung quanh. Nhưng nó lại khác, nó không phải tham chiến, lại được SungMin chở che. Và từ khi lên boong giao chiến, mắt nó đã không rời khỏi chiếc thuyền quen thuộc ở phía xa, thuyền chỉ huy của hắn.

–         Á? Á aaa!! – Bất ngờ tiếng hét hãi hùng của nó làm chấn động cả boong tàu. Mặc kệ ánh kiếm bủa vây, nó lao thẳng lên mũi, nơi mà họng súng khổng lồ nằm khuất sau cánh buồm đang được châm ngòi, hướng về thuyền chỉ huy mà nó nghĩ hắn đang có mặt. Có điều, tất cả đã quá muộn.

–         Hyuk! Quay lại! Nguy hiểm lắm! – SungMin hốt hoảng cản ngăn.

Bùm!

Ầm!!!

Tiếng nổ kinh hoàng phát ra từ loại vũ khí mật tối cao, quả đạn bay chệch hướng một góc nhỏ nhưng cũng đủ làm chiếc thuyền phía xa nổ tung trong biển lửa.

–         Anh KyuHyun! Không! Anh KyuHyun! – SungMin sững người vài giây rồi gào thét hoảng loạn. Chiếc thuyền kia bốc cháy nghi ngút chìm dần. Không thể suy nghĩ gì được nữa, SungMin nhảy liền xuống biển, cố gắng bơi tới thuyền nhỏ để đến bên cạnh người yêu nhanh nhất có thể.

–         Giết thằng ôn con đó cho ta! – Lão DaeHan giận dữ quát khi nó bị bỏ lại một mình. Ngay lúc đạn bắn thì nó lao đến đẩy mạnh vào họng súng làm đường đạn chệch hướng. Sức nóng lẫn hỏa lực phát ra hất người nó văng lăn lóc xuống boong tàu. Hai bàn tay đỏ rần vì bỏng.

Nó không kịp thời gian lo cho thân xác tả tơi của mình, ngọn lửa bập bùng phía xa như đốt cháy thẳng vào trái tim ngây dại.

–         Đại ca! Đại ca ơi! Huhuhu… Đừng có bỏ em! Đại ca ơi! – Vì nhỏ người và đôi tay rát buốt, nó không sao leo qua thành tàu để nhảy xuống biển như SungMin.

–         Đại ca! Cho em đi với hyunh!… Đừng bỏ em! Đại ca!!! – Tâm trí nó đau đớn uất nghẹn khi chiếc thuyền kia cháy tan tành. Sóng biển lạnh lùng cùng con gió nóng hừng nhấn chìm sức lực nó. Thế là hết, hắn chết, tâm trí của nó cũng chết. Nó khóc gào bất lực không thể bơi đến gần bên hắn, hoàn toàn không nhận ra những mũi kiếm sắc lạnh vô tình của bọn lính sẽ kết liễu mạng nó trong tíc tắc nữa.

–         Á!

Bất chợt ai đó kéo mạnh nó vào lòng cùng lúc dòng máu đỏ phun thẳng lên bầu trời xanh, xác tên lính lập tức đổ ầm xuống chân nó.

Hơi ấm này, bờ ngực này, vòng tay này… nó ú ớ sững sốt ngỡ là mơ. Không gian như lắng đọng mọi âm thanh, thời gian đứng yên trong khoảnh khắc, chỉ có người đó và nó tồn tại trên cõi trần.

Là hắn.

Chính là hắn.

Nó ngơ người ngây dại tròn đôi mắt long lanh. Một tay hắn ôm nó, một tay cầm kiếm oai hùng hạ sát hết những kẻ muốn làm hại nó. Chân hắn di chuyển, người nó cũng di chuyển theo. Máu người của chiến trận tàn nhẫn nhuộm đỏ màu tội ác, ấy thế mà nó vẫn tin mình đang lâng lâng trên thiên đường. Thân xác bay bổng trong chốn bồng lai. Ánh mắt nó say đắm ghi dấu gương mặt ngày đêm mình mong nhớ. Hắn vẫn cứ chém giết, còn nó vẫn cứ mê muội ngắm nhìn, miệng há tròn ngây ngốc.

Lão DaeHan hãi hùng khi thấy hắn xuất hiện gần sát bên. Vậy là hắn không có mặt trên chiếc thuyền kia? Hắn đã ở trên tàu của lão? Ngay khi lão giật mình nhìn ra thế trận thì hắn đã lao thẳng lên mũi tàu.

Nhiệm vụ của KyuHyun và SungMin là phân tán lực lượng để cô lập lão DaeHan. Và hắn thì âm thầm kết liễu mạng sống của lão. Nhưng kế hoạch hoàn toàn bị đỗ vỡ khi thuyền chỉ huy của hắn bị nổ tan tành, mạng sống của KyuHyun đang bên bờ vực thẳm. Đội quân của lão DaeHan quá đông và dũng mãnh đã ngăn cản bước chân của hắn từ khi chiến trận bắt đầu tới giờ.

Từ dọc dãy hành lang tàu, hắn đã thấy nó và SungMin đang chiến đấu trên boong. Sau phút ngỡ ngàng vì sự xuất hiện khó hiểu của nó thì hắn nghe tiếng nó thét não nề, đòi sống đòi chết cùng hắn. Hắn chẳng giữ được bình tĩnh nữa, thân người nhỏ bé cùng những giọt nước mắt long lanh thôi thúc hắn lao đến. Dù rằng lão DaeHan vẫn chưa bị cô lập, xung quanh lão còn quá nhiều thuộc hạ, hắn chẳng màng. Thế nên nọn chúng lập tức đồng loạt chỉa mũi kiếm vào hắn.

Không có SungMin, một tay còn ôm lấy nó, hắn thật sự như một con mãnh hổ phải dốc toàn bộ sức mình. Càng bị dồn ép con quỷ trong hắn càng đáng sợ. Một nhát kiếm vung ra là chặt đôi cơ thể người. Máu của tội ác lại nhuộm đỏ dưới chân hắn.

Cuối cùng nó cũng định thần lại và nhận ra cả hai đang bị bủa vây. Hắn còn sống đây là quá đủ cho sự hạnh phúc bé nhỏ.

– Đại ca, buông em ra đi… – Miệng nó thì thầm mà tay lại ôm chặt hắn. Nếu tiếp tục lo cho nó, hắn sẽ không thể thoát được vòng vây này. Nó biết mình không thể bám mãi lấy hắn, nhưng rời xa vòng tay bảo bọc oai hùng, nó sợ lắm.

Hắn hiểu rõ lời nó mà vẫn làm ngơ. Trái tim ẩn sâu trong lớp bọc lạnh lùng bỗng chốc quặn đau khi được nghe lại giọng nói ngọt ngào ấy. Một tuần cách xa, một tuần hắn bị đọa đày khỗ ải. Từ đầu hắn đã không muốn nó tham gia vào trận chiến này. Vì hạnh phúc lẫn sự an toàn của người mình yêu, hắn tự uất nghẹn lòng mà qua lưng đi, để nó không bao giờ phải dấn thân vào nguy hiểm. Vậy mà nó lại xuất hiện tại đây. Hắn biết phải làm sao khi sự sống và cái chết của cả hai chênh vênh như chính con tàu họ đang đứng.

Lão DaeHan sốt sắn đứng sát trên mũi tàu. Ngay khi nhận ra hắn một mực ôm sát người nó, lão liền quát lớn.

– Giết thằng nhỏ! Tập trung giết thằng nhỏ cho ta!

Bọn lính lập tức hiểu ra vấn đề, đồng loạt chỉa mũi gươm về phía nó. Nó đang bị thương, hai tay còn bị phỏng, chắc chắn không thể né tránh những đường kiếm hiểm hóc. Tấn công nó hiển nhiên dễ hơn tấn công hắn. Còn hắn bảo vệ nó luôn khó hơn bảo vệ chính mình.

Cheng! Cheng!

Gương mặt hắn đanh lại đầy căng thẳng. Vài ba đường gương đã đôi lần muốn xược qua tay hắn. Người ngoài nể phục hắn dũng mãnh kiên cường, chỉ có nó nghe rõ hơi thở nặng nề và nhịp tim dồn dập của người sát cạnh bên. Hắn đang kiệt sức.

– Đại ca… Buông em ra đi đại ca, hức… – Nó thều thào như van xin. Nếu không bảo vệ nó, đám lính lác cơ hội này chẳng bao giờ có thể làm khó hắn được. Nó là một kẻ chết nhát và sợ đau, nhưng hiện giờ, nó chỉ ước gì mình đừng tồn tại để không làm vướng chân hắn.

Tình cảm của nó dành cho hắn rốt cuộc là gì? Vì sao mỗi lần nhìn thấy hắn gặp nguy hiểm là tim nó lại đau thắt nghẹn. Hắn mà chết, nó cũng chẳng nghĩ mình nên sống nữa.

Vì lẽ đó, nó quyết định tự động đẩy mạnh thân mình ra khỏi vòng tay ấm áp. Rộng bước đường cho hắn, cũng là tự kết liễu cuộc đời của nó.

Nó bất ngờ lao ra làm hắn bàng hoàng hốt hoảng. Hàng chục mũi kiếm lập tức hướng thẳng vào tim nó. Trong giây phút ngỡ là cuối cùng ấy, nó lại vu vơ mỉm cười. Đôi mắt tròn mãn nguyện in rõ gương mặt thân thương bao đêm ấp ôm truyền hơi ấm cho nó. Được chết vì hắn, nó thấy hạnh phúc.

 

Rầm!

Thình lình con tàu chao đảo dữ dội sau tiếng va chạm mạnh bạo. Lão DaeHan làm nổ tung thuyền của KyuHyun, SungMin căm hận tột cùng. Cậu không ngần ngại lái chiếc thuyền cướp biển đâm thẳng vào tàu của lão. Con tàu lắc lư dữ dội nhưng thuyền của cậu thì vỡ tan tành. SungMin hậm hực rồi lại nhanh chóng nhảy xuống biển.

Bị đâm mạnh, con tàu khổng lồ chênh vênh trật hướng lái, đâm sầm vào ghềnh đá hững hờ ở vùng nước xoáy mạnh. Địa hình vùng này đã được bọn cướp khai thác kỹ lưỡng. Một khi đã quyết thực hiện vi vụ lớn thì hắn đã phải chuẩn bị rất nhiều phương án tấn công. Trong cơn phẫn uất, SungMin đã chọn cách liều mạng nhất.

 

Ầm!

Tiếng chấn động rền vang vùng trời, thân người nhỏ bé của nó lăn vòng vào sát mạn tàu. Cả người đau ê ẩm. Chưa hết bàng hoàng vì vụ va chạm vừa vớt vát lại cái mạng cho nó, thì một bàn tay sắt lạnh thô bạo kéo ngược người nó lên.

– Đồ ngu! – Hắn rít giọng trừng mắt đe đọa. Vì bảo vệ nó hắn mới chật vật thế này, nó tự tìm cái chết là coi thường sự lo lắng trong hắn. Hắn tức điên như thể nếu nó dám hành động ngu ngốc một lần nữa thì chính tay hắn sẽ giết nó thật.

Nó ú ớ trước thái độ quá lạnh lùng với sự hy sinh của mình, ngoài đôi mắt giận dữ thì nó không cảm nhận chút gì cảm kích từ trong hắn. Dường như hắn còn muốn cảnh cáo gì nó nữa nhưng bọn người của lão DaeHan lại ập đến.

 

Cheng! Cheng! Soát! Á!!

Sau cơn chấn động bọn lính lảo đảo lấy lại thăng bằng nhưng không tài nào đứng vững như hắn được. Vẫn một tay ôm chặt lấy nó, hắn lạnh lùng tiến thẳng đến mũi tàu. Xác bọn lính chất chồng theo từng bước hắn đi qua, không ai đủ lực để đở được một nhát kiếm của hắn khi tàu chênh vênh thế này. Hắn là quỷ biển thì luôn luôn làm chủ trên biển. Thế trận đã bất ngờ thay đổi.

– Chào bố già. – Hắn rít giọng với hàm răng trắng vẽ một nụ cười hiểm độc, tay rút mạnh thanh kiếm ra khỏi cơ thể tên thuộc hạ cuối cùng đứng bên cạnh lão DaeHan. Từ khi hắn xuất hiện với đoạn đường từ boong lên mũi tàu, bao nhiêu mạng người đã đỗ gục trước lưỡi kiếm ấy, thật không sao đếm xuể.

– Đúng là súc sinh! – Lão DaeHan cũng nghiến răng giận dữ, vun kiếm chém thẳng vào hắn.

31 bình luận to “Sống cùng cướp biển – Tập 7 (HaeHyuk)”

  1. hanhmai Says:

    hahha ,Bon oi iu Bon nhiu lam . cuoi cung da ra chap moi rui, vay chang le hae va hyuk la 2 anh em sao? sao Daehan lai doi xu voi con cai minh tan doc qua ? neu Hae ko len kip la Hyuk tieu rui .. hichic…. hyuk dan cam nhan dc tinh cam cua minh danh cho Hae rui , con Kyu ko ra sao nua nhung co les e thoat dc .
    Min that mah me . khi chiec thuyen cua Kyu vua bi ban ha lap tuc qua thuyen khac de tra thu cho Kyu .vay ra Min do no tinh cam cua Hae nen moi cuu Hyuk de tra mon no an tinh nay day? haizzz… biet bao gio thi hieu lam cua Huyk moi dc Hae giai dap cho day??

  2. Lee Yumi Says:

    Em đợi fic ss mún mòn mắt, mỏi cả cổ mới có fic này, ss cho e comt hết ba chap un nha, em thường hay đọc chùa fic ss mà chưa comt cái nào giờ em xin comt cho ss mong ss đừng mắng em vì em cũng là au nên em hiểu cảm giác bị người khác đọc chùa mà không comt là như thế nào rồi… TT.TT

    Giờ em không lan man nữa vào fic ss nhóa, thật sự mà nói Hyuk vẫn còn là một bí ẩn với Lee Donghae, em cũng đang thắc mắc Hyuk là gì của gia đình Donghae, chưa hết nếu Hyuk là anh, em hay gì đó của Hae chẳng phải hai cu cậu đang loạn luân sao? @.@ à với lại Hyuk từ bé chịu nhiểu thiệt thòi nên ss phải cho Hyuk sống vui vẻ với Hae lâu lâu một chút nhá… năn nỉ á… TT.TT.. cả Hae cũng thế nữa. Fic của ss tóm lại theo em thấy thì rất hay, bất kể fic nào em đọc đều không thể đoán trước được tình hình sẽ xảy ra đó là lí do vì sao em chỉ có thích fic ss với fic của ss Yo là em đọc hoài chẳng chán. Còn cái couple KyuMin thì khỏi nói, cái cặp đó mặn nồng, ủ ấm nhau nên nó pink toàn chap un hahaha. Em comt tới đây thôi nhá tại văn hoa, quả ngữ gì của em không biết chạy đâu hết nên giờ comt cho ss có nhiêu đây thôi, chừng nào ss ra chap mới em sẽ comt nhiều hơn nha. ~^^~

    Ss ơi fighting, em hóng chap mới của ss á, ss cố lên nha ~^^~

  3. Smile_hyuk Says:

    Bao nhiu ngày chờ đợi chap mới của e, cuối cùng cũng có
    Cũng cùng là 2 chữ tàn bạo nhưng khi ở bên hắn tự nhiên hyuk lại thấy ấm áp. Là vết thương lòng hắn gây ra cho nó quá lớn hay tận sâu trog con tim nó đang dậy lên 1 thứ tình cảm mà cả nó cũng k thể nhận ra
    chap này wánh nhau, chiến đấu dữ dội wá! Đúng là khi iu ng ta sẽ khác, trog lúc đang gây cấn, căng thẳng, 1 sống 2 chết mà hyuk chẳng màng tới, trog mắt chỉ có hình bóng của hắn, cảm nhận trọn vẹn hơi ấm của hắn. Giống như Bòn nói, cảm thấy mình như đang ở chốn bồng lai!
    Kyuhyun có chết k nhỉ? Đang gây cấn thì e dừng lại, làm tò mò wá, k biết Hae có sao k? Ss ngĩ hyuk sẽ đỡ cho hae nhát kiếm đó. Đúng hok?hehe. Mà hyuk là gì của ông DaeHan vậy, sao ổng lại mún gjết hyuk? Mog chờ chap mới của e!
    Bòn 5ting!

  4. Dâu Says:

    có rùi hạnh phúc wa đợi mòn mỏi hay lém Bòn thế mà phát huy mong chap ms của Bòn iu Bòn

  5. truklee (@truklee93) Says:

    đợi nàng mòn mỏi lun………..

  6. Min Says:

    Reader mới! Min (86) ,đọc fic này thấy hấp dẫn ko kém mấy fic complete kia (ĐL,LG,…) nha,nhưng ra chap hơi lâu tí! Ss ủng hộ e! Fighting!

  7. Dâu Says:

    ra chap ms Bòn ơi !!!!!!! Em hóng wa rùi

  8. jinnie411wook21061987 Says:

    tưởng có chap mới chui zo chẳng thấy đâu hụt hẫng quá cô Bòn ui, mau ra chap mới đi

  9. Pullythu Says:

    Tui chờ tập 7 lâu wa’ ak huhu ngàj nào kủg zô rìh koj cháp mứj ra ckửa mak s k ra. Fic này hay thý kơ mak s k post nữa jh . E năn nỷ ak mau mau ra chap muj jh. Huhuhu. Đừg pỏ fic nka!:'(

  10. Youngie Says:

    Bòn ơi mau ra chép ms!!! E xin tự thú là đã dx chùa mý chap đầu!! *né dép* !! Nkưq mà Bòn đừq jận e nká!! Thực sự mà ns e rất thíc fic Bòn đó!! ^^ Giới thịu cko mý Ép e qen để họ vô đx fic Bòn ln đó!! Cơ mà chap 7 Bòn lâu ra qá àk!! E lạy Bòn!!! Mau mau ra fic Bòn ơi!!!

  11. Kim Thơ Says:

    lâu lắm rùi mới quay lại fic của bòn.mà hình như ta có duyên vs wp hơn hay sao ấy,bên đây đọc thích hơn nhiều,comt cũng dễ nữa
    ta không dám vào đây nhiều vì sợ sự chờ đợi lắm, nhưng mỗi lần đọc là ta như bị cuốn vào cơn mê ==
    fic này e viết cảnh đẹp lắm nhé,lời lẽ cũng trao chuốt nữa,ta thích lắm.
    ta sẽ cố gắng đợi e,hãy cho ra những sản phẩm tuyệt nhất nhé!!!

  12. Pullythu Says:

    J z troj oj taj s ckưa ra chap mứj z ha? Đjên wa ak sự chju đựg koa’ giớj hạn à nka! Đợj k đc tuj pỏ lun ah vì vậj mau ra ckap 7 đê

  13. Jenny Says:

    năn nỉ bòn lun ra chap ms y mà

  14. Tử thần thực tử Says:

    Uầy. Xin xỏ mà pòn hôg nghe là bọn tuôi nghĩ quẩn đếy! Điều đầu tiên tuôi nghĩ đến là thèg hyuk nó pị rape thảm hạj. Và rồi tiếp theo là bọn tuôi tìm đến nhà bòn đòi người đó*cười nham hiểm* . Vậy nên mau nặn chap ms đi ha ha ha

  15. Shin Jong Min Says:

    Hu hu hu hu hu ….. Ta lăn lĩ mi đó bòn nàm ơn nàm phước post chap mới jkkk

  16. SuJu iIi Forever iIi Kyu Hyun Says:

    bon ui ra chap 7 mau mau ik nhoa

  17. Jenny Says:

    YAH ! chừng nào bòn ms ra chap ms đây em chờ sắp gãy cổ rùi mà chưa có nữa !!!!! em đang rất mún pk ai sẽ tới cứu Hyuk nè mau post chap 7 nha bòn iu dấu

  18. Tử thần thực tử Says:

    Bòn ớ. Mau ra chap bậy đi. Hóng tóa

  19. nguyenthiphuonglan98 Says:

    trời ơi!!!!!!!!!!!!!! chap 7 =)))))
    đọc chùa mấy chap đầu rồi *né đá*, h mới cmt đc cho au =)))))
    đừng giận nhóe ❤ i luv Bòn :))))) *xách dép chạy*

  20. Anchovy8694 Says:

    Hóng quá bòn ơi 😦 đưa ra mồi nhử là rồi biệt tăm là nàm thaoooo =((

  21. AthenaTran Says:

    Bonnnnnnnnnnnnnnn trốn đâu mất rồi? Cả tuần ùi mà chưa có chap mới, em ngóng từng ngày á T.T. Lần nỳ Bòn bón lâu quá!!!!!! *gào thét*

  22. phuong nguyen Says:

    Bòn ới, Bòn ời!!!!!!!!!!!!!!!
    Em đặt gạch lâu quá!!!!!!!!!! ss đang bấn mà không có fic để đọc làm sao giờ????
    **ngóng**

  23. Chun Cullen Says:

    Bòn ơi…sao bón lâu zữ vậy Bòn ==”

  24. SuJu iIi Forever iIi Kyu Hyun Says:

    bon ui ra chap 7 mau mau nhoa bon

  25. Pullythu Says:

    Trừj ưj độ ngkiện của em dag tăg lên sùg sục r nek mau ra chap 7 đêêêêêêêêêê huhu

  26. Shin Jong Min Says:

    Chết mất Bòn ơi ra chap đi *đập đầu*

  27. Tadi Says:

    Bòn mau ra chap 7 nha. Em chờ xem ai sẽ cưu hyukie đây, hi vọng hae sẽ đến kịp. Bòn mà để thèng nhỏ lèm seo là em giết bòn, từ mặt hải ca lun đó. Dù sao thì . . . BÒN 5TING (nhớ ăn nhìu rau vào cho hết bón nha, em đợi cái ĐNR đó).
    P/s : Nhớ trả comt tadi đó *cầm dao*

  28. Jenny Says:

    nhanh ra chap 7 nhé Bòn em hóng wa rùi nè

  29. Min_sapphire13 Says:

    nhanh ra chap 7 đi Bòn!!!Hóng lắm nha^^

  30. ELF JuniTran Says:

    mau r chap 7 ad Bòn Bón Bon ơiiiii 😡

  31. maihanh0624 Says:

    dang ki cho truoc cho chap 7 day . ai lop diu Bon


Góp ý cho Bòn (comment)