Dưới ánh mặt trời – Tập 7 (HaeHyuk)

Shortfic: Dưới ánh mặt trời – HaeHyuk

Note: MA, Rape, kinh dị.

Au: Casslovejaejoong (Bòn)

***

Video:  TRAILER FIC DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI

.

.

.Don Nguyen

Tác giả pic: Đơn Nguyễn

Tập 7: Chối bỏ

SungMin hí hửng cười híp mí, ôm chầm lấy KyuHyun và hôn say đắm vào môi y. Cậu không ngần ngại cắn lấy đôi môi lúc nào cũng giá băng và mút lấy dòng máu mang sắc lạnh. KyuHyun cảm nhận cái đau nhè nhẹ nơi khoé miệng, y liền nhấc bổng SungMin lên, đẩy mạnh lưng cậu vào gốc cây trong màn đêm u tối để bắt đầu một đêm tình ái nồng nàn máu đỏ.

.

.

.

HyukJae về phòng nhưng chẳng thể đứng ngồi yên được. Cậu đi qua đi lại với chiếc gương nắm chặt trong tay. Chốc chốc lại đưa lên rón rén soi ra phía sau mình, đôi mắt đỏ của chiếc bóng đen ấy vẫn trừng mắt nhìn cậu.

– Nó đã hai lần điều khiển mình… – HyukJae cắn nhẹ vào môi đăm chiêu nghĩ ngợi. Cậu phải luôn giữ bình tĩnh để tâm trí mình không hoảng loạn. Cậu tuyệt đối không thể thua linh hồn độc ác này.

HyukJae đứng bật dậy, quyết định mở cửa bước ra khỏi phòng.

– SongLin? SongLin đâu? – HyukJae ngó dáo dác kêu gọi con Thây ma mà cậu lúc nào cũng muốn nguyền rủa. Ngay lập tức SongLin xuất hiện phía cuối dãy hành lang. Miệng nó vẫn ú ớ thứ âm khí địa ngục, mặt mày lấm lét không dám đến gần HyukJae.

– Vào đây! – HyukJae hất giọng chẳng chút cảm tình với nó rồi bước vào phòng. SongLin cúi đầu ư ư như muốn khóc, thiểu não lê lết theo lệnh HyukJae. Nó không vào phòng, chỉ đứng ngấp nghé ngay góc cửa. Sáng nay HyukJae nổi giận như vậy khiến nó cảm thấy vô cùng có lỗi với cậu.

– Đóng cửa lại! – HyukJae bực bội quát vào nó. Ngàn lần vạn lần cậu cũng không ưa nổi bọn Thây ma này. Bây giờ vì chúng mà cậu bị linh hồn quái quỷ kia điều khiển, tự hiến dâng thân mình cho ma cà rồng, đó là điều sỉ nhục lớn đối với lòng tự tôn kiêu ngạo của cậu.

SongLin không dám cãi lời, khép nép đóng chặt cánh cửa rồi từ từ lết lại gần HyukJae.

Công tử gọi tôi?

HyukJae lườm nó, ghét đến mức chẳng muốn nói chuyện. Nhưng trong hoàn cảnh này thì cậu không còn chọn lựa nào khá hơn.

– Ngươi biết mình đã phạm lỗi nghiêm trọng thế nào với ta chứ? – HyukJae nghiến răng hỏi.

Thây ma SongLin rụt rè gật gật mái đầu.

– Vậy ta giết ngươi là có đáng tội của ngươi không hả? – HyukJae hỏi tiếp.

Dạ, tôi nguyện làm tất cả để công tử có thể vui lòng… – Thây ma SongLin mếu máo sắp khóc. Nó không bao giờ muốn làm EunHyuk phiền muộn.

HyukJae có chút hài lòng trước thái độ thành khẩn của SongLin, đôi mắt cậu không ngừng chú mục vào cánh cửa để chắc chắn rằng hắn không bước vào.

– Nếu muốn ta tha lỗi thì ngươi phải thành thật với ta mọi chuyện. – HyukJae nghiêm giọng.

SongLin đáp ngay:

Tôi không dám lừa dối công tử điều gì nữa.

– Tốt! Vậy ta hỏi ngươi… – HyukJae hít sâu để nhấn từng chữ – Mộ của EunHyuk ở đâu?

SongLin rúng động tức thì sau câu hỏi của HyukJae. Nó trơ mắt run rẩy nhìn cậu.

– Sao… sao công tử lại muốn biết điều đó ạ?

– Đó không phải chuyện của ngươi! – HyukJae nhíu mày nhăn nhó, mắt vẫn chú mục vào cánh cửa để canh chừng hắn.

– Thật ra EunHyuk được chôn ở đâu? Ta chỉ muốn tìm lại cảm giác của quá khứ để lấy lại kí ức thôi.

SongLin lúng túng ngập ngừng, hai bàn tay mục nát nắm chặt vào nhau, đôi mắt lừ đừ khổ sở.

– Thật ra là ở đâu? – HyukJae quát.

Cách!

Cả HyukJae lẫn SongLin đều giật bắn mình khi cánh cửa bất ngờ hé mở. Và dĩ nhiên, chỉ có một mình DongHae mới dám ngang nhiên vào phòng cậu như vậy.

Trông thấy hắn, HyukJae toát mồ hôi hột liền. Chuyện cậu gặng hỏi về ngôi mộ của người hắn yêu cả đời mà bại lộ, có phải hắn sẽ hoài nghi về cậu không? HyukJae lúng ta lúng túng vì không biết nãy giờ hắn đã nghe những gì.

– Tôi… tôi xin phép lui ra ngoài. – Thây ma SongLin lập tức cúi đầu tìm đường thoái thác. Rõ ràng nó cũng không muốn trả lời câu hỏi quá nghiêm trọng của HyukJae.

Hắn nhìn theo chiếc lưng cong gầy gò của SongLin rồi liếc nhìn thái độ tránh né của HyukJae, những biểu hiện quá dễ dàng để hắn nhận ra có vài chuyện bất thường.

– Có vẻ em không thích Thây ma SongLin? – DongHae kết luận. Thật chất thì hắn ít quan tâm đến những tiểu tiết của bọn Thây ma hầu cận nên chẳng để ý HyukJae và SongLin đang cự cãi về vấn đề gì.

– Dĩ nhiên là không thích, nó đã lừa ta. – HyukJae đáp khô rốc.

Hắn dịu dàng ngồi xuống giường cạnh HyukJae, mỉm cười nói:

– Vậy ta đổi Thây ma khác chăm sóc cho em nhé?

HyukJae hớt hải liền:

– Không! Cứ để đó!

Hắn trầm mặt không hiểu, HyukJae bối rối giải thích:

– Ta quen với SongLin rồi, với lại, thật sự ta không thích gần gũi với Thây ma, ai cũng thế thôi.

Hắn gật gù mang theo nỗi buồn man mác. Càng gần HyukJae hắn càng điên cuồng nhớ EunHyuk.

– Ngươi tìm ta làm gì? – HyukJae giả lơ cho qua câu chuyện.

Hắn mỉm cười dịu dàng hơn.

– Đã khuya lắm rồi, ta đến để ru giấc ngủ cho em.

– Hả? Hả? – HyukJae tròn mắt ngạc nhiên, xích người ra xa hắn ngay.

– Không phải ta đã nói sẽ ở cùng em sao? Đừng lo, ta không làm hại em đâu.

HyukJae nhíu mày nhớ ra lời đề nghị hắn sẽ ở cùng cậu. Lúc đó do quá chú tâm vào bóng ma EunHyuk nên cậu không để ý hắn nói gì. Bây giờ biết làm sao để từ chối? Nhưng trước sự chân tình của hắn, HyukJae vội vàng quay mặt đi, tim đập rộn ràng xao xuyến. Không làm hại thì cũng đã làm rồi, hiện tại thì cậu có còn nguyên vẹn như trước nữa đâu?

Tuy nhiên, trong giai đoạn này HyukJae cần phải chiếm lòng tin của hắn, không để hắn mảy may nghi ngờ cậu không phải là EunHyuk. Đó là con đường duy nhất cứu vớt mạng sống của cậu trong lâu đài chỉ có ma và quỷ này.

– Được rồi, ta sẽ cố gắng hợp tác với ngươi để trả EunHyuk về cho ngươi. – HyukJae đành miễn cưỡng chấp nhận.

Cậu đứng dậy lục tìm những bộ áo ngủ của EunHyuk mà SongLin vẫn hay nhắc cậu sử dụng rồi đi vào phòng tắm. Không lâu sau đó HyukJae bước ra với dáng vẻ của một Công tước thời trung cổ, chỉ có điều mái tóc hiện đại của cậu có vẻ không phù hợp cho lắm.

Hắn liếc nhìn rồi vội vã quay mặt đi. Đó là trang phục của EunHyuk, là cái mà EunHyuk đã khoác lên người trong những đêm ân ái nồng nàn. Khi đó EunHyuk ôm hắn thật chặt rồi rủ rỉ bên tai kể về những câu chuyện mà cậu thấy vui vẻ trong ngày. Đôi khi lại khóc lóc than vãn bởi đôi mắt đỏ của cậu lâu lâu cứ nhạt màu, không sắc lạnh như ma cà rồng. Hắn nhớ quá, nhớ đến chết mất.

HyukJae vẫn vô tư bước lên giường, nằm sát cạnh chỗ DongHae ngồi. Cậu tin tưởng sức chịu đựng của hắn và đó cũng là lí do cậu xao xuyến trước hắn. Một trái tim quá đỗi chung tình và tôn thờ tình yêu của mình triệt để.

HyukJae vừa nằm xuống thì hắn cũng phất tay tắt đi ánh nến lập loè, một màn đêm bao trùm lên gian phòng vốn đã quá lạnh lẽo. HyukJae cố gắng ngó lơ sự hiện diện của hắn, lim dim đôi mắt cố dỗ giấc ngủ ngon. Còn hắn vẫn ngồi trơ tượng đá, một cái liếc nhìn HyukJae cũng không đủ can đảm.

Thời gian trôi khá lâu, hắn vẫn hoàn toàn bất động nơi góc giường. HyukJae thao thức trằn trọc mãi ở cạnh bên. Rốt cuộc thì hắn muốn gì đây? Chẳng lẽ ngồi im thin thít là cách ru ngủ của ma cà rồng?

Giữa bóng tối mờ ảo, làn da trắng của HyukJae ánh lên sự ấm áp lạ kì, hương máu nồng nàn quen thuộc đánh thẳng vào nỗi nhớ ngày đêm giày vò DongHae. Cuối cùng sức chịu đựng trong hắn cũng bùng nổ, hình ảnh về EunHyuk thi nhau réo gọi tình yêu xa cách. Thân người hắn khẽ nhích động, thở mạnh từng hơi từ từ tiến sát lại HyukJae.

Từ khi đèn tắt, chưa giây phút nào HyukJae thôi chú mục vào DongHae. Bây giờ hắn lại đang chủ ý đến gần cậu, HyukJae càng tròn mắt ra nhìn. Dường như hắn không thấy được ánh mắt dò xét của HyukJae, cứ chậm rãi ôm cậu thật chặt, đôi tay như muốn vò nát trang phục hoa lệ mà cậu đang mặc.

– Về với ta đi EunHyuk, van em cả vạn lần EunHyuk…

HyukJae rúng động toàn thân khi nghe lời van nài thống thiết của một Chúa tể lạnh lùng. Hắn thì thầm như thể cả tâm trí đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong nỗi nhớ mà không sao kiềm nén được. Một cảm giác lành lạnh lặng lẽ rớt rơi trên má HyukJae. Cậu ngẩn người trông theo những gọt nước mắt âm thầm đó.

Hắn đang khóc ư?

Khóc vì thương nhớ một mối tình ngàn năm xa cách?

Hay khóc vì bộ trang phục quen thuộc hơi ấm người yêu mà HyukJae đang mặc?

Dù vì lí do gì thì kẻ Chúa tể bạo tàn mang trái tim của loài quỷ kia cũng đã rơi lệ. Và rơi lệ vì một con người ngày đêm dâng hiến thân xác mình cho hắn. Tình yêu có thể khiến vạn vật trần gian trở nên yếu đuối, kể cả loài quỷ không chút tình người cũng phải chịu khổ đau. HyukJae cảm thấy xót xa lẫn bối rối, hoàn toàn nằm yên bất động để hắn vuốt ve cơ thể mình.

DongHae trườn tiếp lên người HyukJae, kề sát mũi mình lên bộ trang phục của cậu, cố gắng tìm lấy một chút hương tình còn đọng lại qua một ngàn năm. Sự đau đớn khiến hắn càng siết mạnh vòng tay ôm chặt HyukJae vào lòng.

Đôi mắt HyukJae lắng đọng nhìn vào khoảng không. Trước một tình yêu vĩnh hằng âm dương cách trở thì ai không động lòng chua xót. Bất giác đôi tay nhỏ bé của HyukJae nhẹ nhàng giơ lên, đáp trả cái ôm giá băng từ cơ thể hắn. Cậu cũng siết mạnh vòng tay như một lời an ủi.

– EunHyuk sẽ về với ngươi, cậu ấy nhất định sẽ về. – HyukJae thì thầm mà thấy cõi lòng tê tái. Vì sao cậu lại thốt ra câu nói và bản thân mình hoàn toàn không muốn điều đó đến. HyukJae đã phát hiện ra rằng, mình hoàn toàn không hề căm ghét DongHae.

.

.

.

Sáng nay cũng như mọi ngày, đám Thây ma và Chúa tể của chúng hoàn toàn biến mất khi bình minh ló dạng. HyukJae chậm rãi bước xuống giường, kéo rộng tấm rèm che, thẫn thờ nhìn vào ánh mặt trời cứ ngày một sáng rọi sau dãy núi.

Từ khi thức dậy đến giờ tâm trí HyukJae hoàn toàn trống rỗng. Cậu chẳng muốn làm gì mà cũng chẳng muốn suy nghĩ gì. Điều duy nhất HyukJae mong mỏi là mãi ngồi sát cạnh khung cửa sổ này, gục đầu lên vách tường đá và trông về vầng thái dương bao giờ cũng rực lửa.

Thưa công tử, người nên dùng cơm đi ạ. – Giọng SongLin nho nhỏ ngoài dãy hành lang. Nó cảm nhận được sức nóng tàn bạo của ánh hồng quang trong gian phòng nên không mở cửa bước vào.

Rất lâu sau đó HyukJae mới chịu chuyển mình, uể oải khép rèm cửa, trả lại bóng đen cho toà lâu đài u ám. SongLin thấy dễ chịu ngay khi bên trong phòng chìm xuống sắc lạnh, nó khẽ khàng mở cửa bước vào.

Nhìn thấy dĩa cơm trắng và trứng opla, HyukJae không còn bực bội nữa. Thay vào đó là đôi chút xót xa.

– Là ngươi làm hay Chúa tể làm? – HyukJae hỏi.

Ngập ngừng một chút lâu, SongLin hồi đáp.

– Là Chúa tể làm.

HyukJae bùi ngùi đón lấy, SongLin cũng lặng lẽ rút rui.

HyukJae ăn một muỗng, rồi hai muỗng. Cậu thấy mặn đắng trong miệng đến không thể nào nuốt nổi nữa.

– Mình không phải EunHyuk. Hắn làm thứ này là vì EunHyuk.

HyukJae nghẹn lòng để dĩa cơm xuống, quyết định leo lên giường với gói snack trong đống đồ mà đêm qua cậu mua về. Lạ thay những miếng bánh giòn tan này cũng mặn đắng. HyukJae không khóc, nhưng dường như cõi lòng cậu đã khóc.

– Vì sao mình không phải là EunHyuk? – HyukJae tiếp tục lập lại câu nói rồi bức bối quăng gói snack vào góc phòng. Rốt cuộc thì tình cảm mà cậu dành cho DongHae là gì đây?

.

.

.

HyukJae giam mình trong phòng đến tối, tâm trí cứ ngổn ngang mơ về nụ cười lãng tử của một ma ca rồng khát máu. Cậu lăn qua lăn lại trên giường vẫn không sao xua đuổi được những hình ảnh ái ân cùng hắn. Thứ tình cảm quái dị này cứ ngày một đến với cậu thật rõ ràng.

Cho đến khi cánh cửa vang ra tiếng cách nhẹ, chậm rãi hé mở thì HyukJae mới giật mình ngồi dậy. Gương mặt lừ đừ xanh lè của SongLin dần dần hiện ra, đôi mắt nó vẫn còn vẻ lấm lét e dè với HyukJae.

– Chuyện gì? – HyukJae lạnh lùng hỏi không chút thiện cảm.

Thây ma SongLin cuối đầu, rụt rè giơ ra chiếc chìa khoá.

Chúa tể nói tặng cho công cái tử cái này, bảo công tử muốn đi đâu tuỳ thích.

HyukJae nhíu mày bước xuống giường, đón lấy chiếc chìa khoá.

– Cái gì đây?

– Dạ, “một thứ” có thể đưa công tử đi đây đó, Chúa tể để nó ở dưới khuôn viên lâu đài. – SongLin không cố ý úp mở với HyukJae, chỉ là thời đại mà nó sống chỉ có ngựa và kiếm, nó không biết gọi cái vật đang ở dưới khuôn viên là gì.

HyukJae hiếu kì bước vội xuống lầu, vừa đến đại sảnh thì ba bốn Thây ma đã vội vàng kính cẩn mở cửa lâu đài cho cậu. Dường như chúng đã xem cậu là chủ nhân của lâu đài này thật.

Ngay giữa khuôn viên, một chiếc Camry xanh mướt màu Sapphire hiện ra lấp loáng dưới ánh trăng, HyukJae trố mắt ngạc nhiên, đi vòng quanh nó vẻ tò mò.

– Ở đâu Chúa tể các ngươi có thứ này? – HyukJae hoài nghi hỏi.

Thây ma SongLin bối rối không hồi đáp, chỉ chăm chăm nhìn xuống đất.

– Có phải các ngươi vừa tấn công một ngôi biệt thự nào đó và đây là thứ cướp về làm quà cho ta? – HyukJae cao giọng.

Một sự hãi hùng ghê tởm len lõi trong lòng HyukJae. Cậu liếc mắt một dọc tất cả Thây ma từ khuôn viên cho đến phía trong lâu đài. Tất cả bọn chúng đều cần máu người để tồn tại. Và một ngày có biết bao nhiêu người phải bỏ mạng trong hàm răng trơ ra thứ âm khí lạnh lẽo đó.

SongLin vẫn chú mục vào nền đất, lí nhí thật nhỏ.

– Chủ nhân của “thứ này” đã chết rồi.

HyukJae nhắm chặt đôi mắt, thật là quá bất nhẫn.

– Một ngày các ngươi giết bao nhiêu người? – HyukJae trừng mắt quát vào SongLin. Nó như một nơi để cậu trút hết bao bức bối trong lòng.

SongLin lại không đáp. Chỉ rên hừ hừ những tiếng lơ hơ đến ghét không chịu nổi. HyukJae thật sự quá kinh hãi những thứ mà mình đang phải sống cùng. Chúng toàn là ma quỷ, là thứ hút máu và ăn thịt người. Trong phút chốc HyukJae muốn bỏ chạy thật xa khỏi chốn địa ngục này. Cậu vội vàng mở mạnh cửa xe, bước vào và rồ ga ở mức cao nhất, vọt thẳng ra khỏi lâu đài.

Xung quanh toàn là rừng cây bụi rậm, ánh đèn xe le lói chẳn đủ để HyukJae rọi sáng đường đi. Nhưng vì quá ghê tởm sự tàn bạo của loài quỷ đói, HyukJae điên cuồng nhấn ga đâm thẳng vào màn đêm tối mịt. Đi đâu cũng được, càng xa nơi đây càng tốt. Tiếng xe rừm rừm hú lên hoà theo tiếng cỏ cây gãy đổ, nhưng mọi thanh âm ồn ào đó đã bị hoà lẫn đi trong khu rừng mênh mông nặng chịch âm hồn.

– Công tử nên đi chậm thôi.

HyukJae giật mình với âm thanh trầm rên rỉ phía sau lưng. Tiếng thắng xe lập tức vọng vang chát chúa. Cậu hớt hải quay phắc ra sau trừng mắt nhìn con Thây ma xanh lè đang ngồi khúm núm ở dãy ghế sau.

– Sao ngươi vào đây được? Ngươi lên xe lúc nào? – HyukJae há tròn miệng không tin vào mắt mình.

SongLin chỉ buồn buồn không đáp. Nó là ma mà, đi đâu, chui vào đâu mà chẳng được? Ngoài những nơi có ánh mặt trời rọi tới thôi.

HyukJae thở dài ra bất lực, gục đầu lên vô lăng. Cuộc đào tẩu ngông cuồng của cậu đã hoàn toàn thất bại. Với bọn ma quỷ này, HyukJae có chạy đằng trời cũng không thoát.

Sau một hồi thở gấp để cơn bực tức trong người dịu xuống, HyukJae mới ngồi ngay ngắn lại, ngó dáo dác xung quanh để tìm đường về lại lâu đài. Cậu đã đầu hàng với ý định bỏ trốn.

– Cám ơn món quà ý nghĩa mà Chúa tể của các ngươi đã cho. – Vừa lái xe HyukJae vừa mỉa mai. – Ta bây giờ một cắc cũng chẳng dính túi thì đi đâu được.

– Có phải công tử đang nói đến thứ này không? – Lập tức SongLin với lấy cái bao bố to đùng dưới gầm đẩy lên cho HyukJae.

HyukJae liếc nhìn rồi tròn mắt. Đó là một bao bố tiền và tiền.

Chúa tể nói công tử hay cầm cái này mua đồ nên bảo chúng tôi gom lại cho công tử. – SongLin chân tình giải bày. Sau khi dắt HyukJae vào khu chợ đêm và quan sát cậu từ xa, DongHae đã phát hiện ra vài điều thú vị của Thế giới loài người sau một ngàn năm quá nhiều đổi thay.

HyukJae chách miệng không nói gì nữa. Tiền bạc mà bọn chúng gom lại như rác rưởi, cả một bao bố rồi vùi dưới gầm xe. Cũng phải, thứ bọn chúng cần là máu người chứ không phải tiền.

– Được rồi, chỉ đường cho ta ra khỏi khu rừng này đi, ta dắt ngươi đi dạo. – HyukJae quyết định chở một Thây ma đi du ngoạn thị trấn. Ở gần bọn chúng mãi cậu cũng phát điên mất rồi.

Sau hơn hai giờ đồng hồ HyukJae cũng vượt ra khỏi khu rừng, chạy thẳng trên đường cao tốc hướng đến thị trấn gần nhất. HyukJae phát hiện ra đây chính là khu chợ đêm mà hắn đã dắt cậu tới trước đó. Cậu quyết định đi trác táng một vòng để xoá bỏ hết những căng thẳng muộn phiền trong trí óc.

HyukJae không những chơi game còn mua sắm đủ thứ, cuộc sống quý công tử quen thuộc lại trở về với cậu. Nhưng HyukJae cũng không quên dành thời gian để hỏi thăm tin tức ông lão thầy bói. Cậu muốn tìm hiểu rõ hơn về bóng ma đang đeo bám mình. Lạ lùng thay chẳng một ai biết về ông lão, thậm chí họ còn chẳng hình dung được có người xem bói trong khu chợ sầm uất này.

HyukJae lượn lờ gần buồng điện thoại hơn cả chục lần, nơi mà cậu từng trò chuyện với ông lão thầy bói. Trong dòng người là người HyukJae vẫn chẳng thấy bóng dáng lão già lom khom với đôi mắt sáng uyên thâm ấy đâu, đành thất vọng quay trở lại xe.

SongLin ngoan ngoãn ngồi im chờ HyukJae hơn ba canh giờ, đến khi rừng người trong khu chợ thưa thớt dần HyukJae mới xuất hiện. Cậu ngậm cây kẹo mút trong miệng, thuận tay quăng cho SongLin gói snack có hương vị mình yêu thích nhất.

– Ăn đi! Làm ma bao năm rồi giờ thử làm người lại đi! – HyukJae vô tư xỉa xói trong khi quay đầu xe trở lại lâu đài.

SongLin mân mê gói snack trên tay, cất giọng buồn buồn:

– Nếu trong này có thịt người thì tôi sẽ ăn.

HyukJae mắc nghẹn cây kẹo, phun vèo nó ra rồi không nói tiếng nào nữa.

Cả hai im lặng cho đến khi chiếc xe tiến sâu vào khu rừng tối mịt, tận chân trời xa ánh lên chút bình minh. SongLin vẫn nâng niu gói snack trên tay như vật gì quí giá. Nó liếc nhìn HyukJae rồi cất giọng thủ thỉ.

– Thật sự tôi không biết Eun công tước được chôn ở đâu.

– Ừm hửm? – HyukJae giả đò không quan tâm lắm, chăm chăm nhìn con đường phía trước.

Nhưng SongLin chỉ nói một câu duy nhất rồi không cung cấp gì thêm. HyukJae rất bức bối trong lòng, đành xởi lởi hỏi tiếp.

– Vậy ai là người đã chôn cất cho EunHyuk?

Ngập ngừng thật lâu, SongLin đáp:

– Là Chúa tể. Ngài đã ôm xác Eun công tước ba ngày liền, không một ai trong chúng tôi dám đến gần. Chúng tôi bị đuổi ra khỏi lâu đài cho đến khi Chúa tể quyết định an giấc.

HyukJae trầm ngâm nghĩ ngợi rồi khẽ thở dài. Như vậy là chỉ một mình DongHae biết xác của EunHyuk được lưu giữ ở đâu? Thế thì thật khó cho cậu, làm sao có thể hỏi hắn đây? Nếu không sớm tìm ra hài cốt của EunHyuk và buộc chân cậu ta lại thì linh hồn của HyukJae sẽ bị nuốt chửng mất.

Chiếc xe về đến lâu đài cũng vừa lúc trời hừng sáng, HyukJae ngáp một hơi mệt mỏi, vò vò mái đầu bước lên lầu. Khi đi ngang qua Đại sảnh lớn, bóng người vận áo choàng đen ngồi đối diện với lò sưởi thu hút sự chú ý của HyukJae. Cậu hơi khựng bước vì lưỡng lự không biết có nên chào hỏi DongHae hay không.

Chẳng phải liếc nhìn, chỉ cần hương máu ngọt ngào của HyukJae phảng phất là hắn biết cậu đã về. Đôi môi giá băng kia lập tức mỉm cười tươi sáng.

– Em đi chơi vui chứ? – Hắn rời ánh mắt khỏi lò sưởi, dịu dàng hỏi.

HyukJae hoàn toàn chẳng kiểm soát được mình trước nụ cười đó, môi cậu vô thức đáp trả.

– Rất vui.

Hắn gật gù vẻ hài lòng, mỉm cười rộng hơn. HyukJae vui có nghĩa là EunHyuk của hắn cũng đang vui.

HyukJae chợt nhớ ra, vội lục lọi trong đống đồ mình mua về, lấy ra chiếc hộp nhỏ và đi lại sát gần hắn.

– Tặng ngươi đó.

Hắn ngạc nhiên đón lấy món quà, đôi móng vuốt dài hân hoan mở chiếc hộp.

– Gì thế này? – Hắn bật cười thành tiếng, nâng cao sợi dây chuyền vàng có chiếc mặt khắc hình đầu lâu.

– Ta tính mua dây chuyền bạc nhưng ta nghĩ ngươi sẽ không thích chất liệu đó. – HyukJae giải thích thêm. Thật sự cậu chỉ vu vơ nghĩ về hắn khi bắt gặp chiếc mặt dây chuyền hình đầu lâu này. Cậu mua vì cảm thấy lòng vui thích với hành động đó.

DongHae cảm thấy rất buồn cười nhưng cũng tháo chốt dây chuyền ra để đeo. Nhưng cái chốt quá nhỏ so với bàn tay sắc lạnh của hắn. HyukJae đành lấy lại sợi dây chuyền và ân cần đeo cho hắn. Khi hai cơ thể sát gần nhau trái tim HyukJae lại đập rộn ràng, bao nhiêu cảm xúc dâng trào luyến ái. Còn hắn vẫn vô tư mân mê mặt dây chuyền rồi lại mỉm cười nữa.

– Cảm ơn em.

Chỉ ba từ ấy thôi cũng khiến tâm trí HyukJae bùng nổ rạo rực. Cậu ngượng ngùng đứng ra xa hắn một chút. Rồi chẳng hiểu sao, HyukJae lại ngồi xuống ghế trường kỷ kế bên hắn, mắt đăm đăm nhìn vào lò lửa.

– Sao ngươi lại thích nhìn ngắm cái thứ nóng hực này? Trời đâu có lạnh? – HyukJae tò mò hỏi. Càng lúc cậu càng muốn hiểu hơn về hắn.

Hắn mỉm cười không đáp trong khi bàn tay vẫn mân mê mặt dây chuyền của HyukJae tặng. Trông nó rất ngộ nghĩnh.

– Em không còn ghét ta nhiều nữa phải không? – DongHae kết luận.

HyukJae hơi chột dạ, trân mắt nhìn hắn rồi nhanh trí tránh né.

– Bởi vốn dĩ ta là EunHyuk, người tình của ngươi mà.

DongHae không gần gũi HyukJae quá nhiều để có thể thấu hiểu thái độ căng thẳng hiện tại của cậu. Mỗi khi HyukJae cắn nhẹ vào môi với ánh nhìn bất định, đó chính là lúc cậu tự kiềm lòng che dấu đi sự thật.

Hắn mỉm cười hạnh phúc, sắc mặt hân hoan hơn. Rõ ràng HyukJae rất đáng yêu, cậu đâu phải chỉ là một quý công tử ngạo mạn xấc xược.

– Em đi chơi cả đêm rất mệt rồi, lại đây ta ru ngủ cho. – Hắn giơ cao vòng tay mạnh mẽ đón chào cơ thể nhỏ.

HyukJae như bị thôi miên trước vẻ đẹp uy quyền quá đổi dịu dàng. Hắn làm như cậu là con nít, mỗi khi ngủ phải có người ru. Tuy có đôi chút rụt rè nhưng cậu cũng bước ngoan ngoãn lại gần, để hắn ôm lấy và nằm sấp lên người hắn, để đôi tay giá buốt kia ôm trọn lấy tấm lưng mình.

Hắn vuốt ve mái đầu HyukJae, vô tư hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu, tay xoa xoa như dỗ dành em bé. HyukJae nằm im nghe tiếng lửa tí tách trong lò sưởi để đánh lạc đi nhịp tim của mình.

– Có phải ngươi vẫn luôn ru EunHyuk ngủ như vậy? – Trái tim HyukJae nhói đau thật với suy nghĩ đó. Người hắn yêu, nâng niu dịu dàng không phải là cậu, mà là EunHyuk.

Một hồi lâu hắn mới hồi đáp:

– EunHyuk rất sợ lửa, em ấy không bao giờ lại gần lò sưởi.

Trái tim HyukJae đập lên vồn vã. Cậu không phải là EunHyuk dĩ nhiên sẽ không biết những thói quen đặc biệt của EunHyuk, liệu hắn có nghi ngờ?

– Nhưng ta không sợ lửa… – HyukJae nói yếu ớt để dò xét thái độ của hắn.

Hắn vẫn bình thản:

– Vì em chưa lấy lại hoàn toàn kí ức nên em chưa yêu ta thật nhiều. EunHyuk không thích lửa vì nếu đối diện với mặt trời, thân xác ta sẽ bốc cháy như ngọn lửa trong lò sưởi vậy.

HyukJae liền ngẩng đầu lên với đôi mắt bùi ngùi chua xót. Đến cả nỗi sợ không tên của EunHyuk cũng xuất phát từ tình yêu dành cho hắn. Mối tình của họ sâu nặng quá, thắm thiết quá. Vậy bản thân cậu còn mong mỏi điều gì khi cứ buâng quơ nỗi buồn hắn chẳng đoái hoài đến mình.

– Vậy tại sao ngươi lại ru ta ngủ? – HyukJae thì thầm hỏi. Nếu hắn chưa từng ru ngủ EunHyuk bên chiếc lò sưởi này thì việc gì hắn phải làm thế với cậu? Điều đó đâu giúp ích gì cho kí ức bị bỏ quên?

Hắn bật cười, ấn đầu HyukJae xuống vai mình, tiếp tục vỗ về tấm lưng cậu:

– Vì ta muốn chúng ta gần gũi nhau hơn, điều đó không tốt sao?

HyukJae không đáp. Điều này chắc chắn là không tốt. Vì nó chẳng giúp cậu nhớ về kí ức của EunHyuk, nó chỉ khiến cậu càng điên cuồng với tình cảm dành cho hắn hơn.

.

.

.

Ở trong lâu đài chẳng thể biết được là ngày hay đêm, chỉ biết càng lúc càng thấy lạnh. HyukJae mơ màng tỉnh giấc bởi âm thanh khe khẽ nhưng lại trở nên quá ồn ào trong không gian rộng lớn này.

Tiếng khóc.

HyukJae nhíu mày hé mở đôi mắt. Thì ra cậu đang nẳm ngủ giữa đại sảnh, trên chiếc trường kỷ quen thuộc của hắn. Có lẽ sau khi HyukJae ngủ say hắn mới bỏ đi.

Ư..ư…hic… hức! hức!

Tiếng khóc kia vẫn thổn thức không nguôi, nó râm rỉ như mèo con gọi mẹ. HyukJae nhổm người dậy ngó dáo dác xung quanh tìm kiếm. Nhưng xung quanh chỉ là một sảnh đường vắng vẻ với mái trần cao chót vót.

– Songlin! SongLin! – Theo thói quen, mỗi khi có điều gì thắc mắc là HyukJae lại gọi con Thây ma SongLin. Lạ thay, con Thây ma bữa nay chẳng thèm hồi đáp gì cậu.

HyukJae chán nản rảo bước quanh đại sảnh, tiếng khóc kia mỗi lúc một thúc giục HyukJae phải tìm ra nó.

Ngay trong góc tối của Đại sảnh, HyukJae thấp thoánh thấy một bóng người ngồi tại đó. Dáng người khá nhỏ, vận trang phục đỏ với áo choàng dài. Người đó ngồi gục đầu trên gối, HyukJae chỉ lờ mờ nhận ra kiểu tóc uốn quăng thời Trung cổ.

– Ai đó? – HyukJae dừng bước cất tiếng hỏi. Cậu đoán chừng người này là một trong những người đã bị bọn Thây ma bắt giữ làm mồi, vì lí do nào đó cậu ta đã trốn thoát được.

Nhưng người kia vẫn cứ khóc, tuyệt nhiên không ngẩng mặt lên.

– Đừng khóc nữa, bọn Thây ma mà nghe thấy là không thoát được đâu. – HyukJae cất giọng an ủi, thẳng bước tiến lại gần hơn – Nín đi, tôi sẽ tìm cách đưa cậu ra khỏi lâu đài.

HyukJae quyết định ra tay trợ giúp. Cậu biết bọn Thây ma vẫn ngày đêm bắt bớ con người về Lâu đài làm mồi mà vẫn bất lực ngăn cản. Nếu bản thân cậu có thể giải cứu được ai cậu sẽ cố làm hết mình.

Nhưng khi bước đến khoảng cách vừa đủ gần thì HyukJae chợt khựng bước. Cậu nhận ra bộ trang phục hoa gấm mà người đó đang mặc. Đó không phải là chiếc áo đỏ mà chính xác là nó được nhuộm thành màu đỏ từ một vết thương. Màu đỏ của máu. Và điều làm HyukJae ngỡ ngàng là bộ trang phục lẫn mái tóc kia đều từ thời Trung cổ. Nếu là người bị bọn Thây ma bắt thì phải vận trang phục thời hiện đại chứ.

– Thật ra ngươi là ai? – HyukJae dè chừng tra hỏi.

– Ư..ư… hic… ic…ha…Hahaha…

Grào!

– Á!!

HyukJae hét lên hãi hùng khi gương mặt người kia hiện rõ ra đôi mắt đỏ và vụt thẳng đến chiếc cổ trắng gần của cậu. Thanh âm đó rú lên gào lên tiếng quái vật cõi âm với móng vuốt dài cấu xé cơ thể cậu. Máu ngập tràn lênh láng trên sàn đá lạnh, HyukJae càng quẫy đạp càng cảm thấy thân xác mình như từng mảnh cắt rời. Con quái thú hình người kia vẫn điên cuồng cắn xé cậu. HyukJae kinh hoàng thét lên, rồi choàng tỉnh giấc.

Cậu ngồi bật dậy, mắt mở tròn với mồ hôi đầm đìa. Một cơn ác mộng khủng khiếp khiến toàn thân HyukJae kiệt quệ. Cậu thở dốc, gắng gượng lau đi những giọt mồ hôi. Thật sự HyukJae chưa bao giờ gặp phải ác mộng đáng sợ đến vậy.

Ngọn lửa trong lò sưởi vẫn tiếp tục cháy bùng những tiếng tí tách. Thì ra quả thật hắn đã để cậu ngủ lại một mình nơi Đại sảnh. HyukJae đứng dậy nhìn xung quanh, giờ thì chẳng còn bất cứ thanh âm thút thít nào nữa. Hoàn toàn vắng lặng.

Chợt nhớ ra ánh mắt đỏ đầy quen thuộc, HyukJae hớt hải vụt chạy về phòng. Cậu lao thẳng đến chiếc giường để lục tìm chiếc gương. Khi nắm chặt nó trong tay, HyukJae lại run rẩy chẳng dám đưa lên soi chính mình. Cậu phải nhắm chặt mắt và hít thật sâu, đẩy chiếc gương quỷ quái chếch đi bên góc phải, rồi, hoảng loạn đánh rơi chiếc giương xuống giường.

Kẻ vừa tấn công cậu là EunHyuk.

HyukJae rối bời quả quyết như vậy. Đôi mắt đỏ trong gương đã sáng hơn, chứng tỏ chiếc bóng ám ảnh sau lưng cậu đã rõ hơn. Một khi nó hiện ra đủ hình hài cũng là lúc linh hồn của HyukJae hoàn toàn biến mất.

– Tao không để mày chiếm được thứ mày muốn đâu, đừng hòng làm điều đó!

HyukJae nghiến răng lẩm bẩm căm hờn. Cậu vẫn thường mơ thấy hình ảnh EunHyuk không rõ nét trong mơ, nhưng chưa bao giờ EunHyuk tấn công cậu. EunHyuk chỉ mỉm cười một kiểu tà mị mỉa mai. Vậy phải chăng đã đến lúc sức lực của HyukJae quá yếu nên mới bị tấn công như vậy? Hay phải chăng, vì EunHyuk đã biết HyukJae đang cố tình dối gạt DongHae? Rằng cậu chính là EunHyuk?

HyukJae thẫn thờ ngồi phịch xuống giường. Tình trạng này không thể kéo dài mãi. EunHyuk có thể chiếm lấy cơ thể cậu bất cứ lúc nào.

Gương mặt HyukJae đanh lại sự lạnh lùng kiên quyết, cố gắng lục lọi trong trí nhớ để tìm kiếm lối thoát mỏng manh. Lão thầy bói hoàn toàn mất dạng, hài cốt của EunHyuk thì cậu không cách nào tìm thấy, SongLin thì tuyệt nhiên không thể giúp cậu.

Là bà Kim MinYoung!

HyukJae đứng bật dậy lao thẳng xuống lầu. Người có thể ngăn cản EunHyuk chỉ là thể là bà MinYoung, hay chính là Bá tước EunChae trước kia. HyukJae hiện giờ biết chắc mình không phải EunHyuk, cậu tin là ông LeeJin sẽ không vì hương máu của cậu giống EunHyuk mà đang tâm nhìn con mình chết. Cậu nói tất cả với ông để ông yêu thương cậu như tình cảm trước đây của hai cha con gắn bó. Đó là con đường duy nhất mà HyukJae nghĩ ra mình có thể đi ngay lúc này.

– Thưa công tử, công tử muốn đi đâu thế ạ?

Thây ma SongLin lập tức xuất hiện khi HyukJae bước xuống Đại sảnh lớn, chuẩn bị tiến ra cửa. HyukJae không trả lời, nó càng hốt hoàng thêm:

– Công tử, người không thể ra ngoài ngay lúc này đâu. Nguy hiểm lắm, lão EunChae có thể ở ngoài đó.

– Mở cửa ra! Có tin là ta quăng các ngươi ra cửa sổ hết không? – HyukJae trừng mắt quát đám Thây ma gác cửa. Đang nắng ban trưa, rơi ra cửa sổ thì với bọn ma quỷ này chỉ có chết.

Bọn chúng không dám cãi lời, lấm lét mở cánh cửa lớn ra. HyukJae đi thẳng đến chiếc Camry giờ là của mình, vô tư rồ máy.

– Công tử! Người không thể ra ngoài mà không có chúng tôi đi theo! Công tử! Xin quay lại đi! – Thây mà SongLin không thể bước ra ánh mặt trời, nó chỉ gào thét van nài trên hành lang khi bóng xe HyukJae xa dần.

HyukJae ngó lơ hình ảnh hoảng loạn của SongLin qua kính chiếu hậu. Lão EunChae thì sao? Cậu đang muốn tìm gặp lão ta đây.

Đến chập tối thì HyukJae cũng tìm về đoạn đường SJ. Con đường thác loạn giờ vắng tanh lạnh lẽo, cả một dãy phố dài không một bóng người hay ánh đèn neol. HyukJae buộc phải dừng xe lại bởi dải băng cảnh sát chắn ngang lối đi. Đường SJ đã hoàn toàn bị cô lập.

HyukJae bước xuống xe, ngó dáo dác xung quanh. Khu phố trước mặt dưới ánh hoàng hôn trơ ra cảnh hoang tàn hiu quạnh. Một khu phố bị bỏ hoang.

– Này, cậu không được vào đó đâu. – Một giọng nói bất chợt vang lên khi HyukJae quyết định chui qua dải băng phân cách để đi vào đường SJ.

HyukJae ngẩng đầu nhìn cụ già đang lom khom đi lại, có thể ông ta là một người dân sinh sống quanh đây.

– Cảnh sát đã phong toả con đường này rồi, trong đó không còn ai ở đâu. – Cụ già nói tiếp.

– Sao thế ạ? – HyukJae ngạc nhiên.

Ông cụ đáp:

– Tuần trước tất cả những cư dân ở con đường này đột nhiên mất tích, không để lại dấu vết nào. Họ biến mất như bốc khói vậy. Vụ này đình đám suốt thời gian qua mà cậu không biết ư?

– Mất tích? – HyukJae nheo mắt khó hiểu rồi à ra vỡ lẽ.

Tuần trước, chính là lúc HyukJae đến tìm bà MinYoung và gặp nạn. DongHae đã kéo cả lũ Thây ma đến đây. Chắc chắn tất cả cư dân trong khu này đều bị chúng bắt về lâu đài.

– Này! Cậu không nên vào đâu! Nguy hiểm lắm đó! Ê!!

Mặc cho ông cụ can ngăn, Hyukjea vẫn thẳng bước đi vào đường SJ. Cậu tin rằng bà MinYoung vẫn còn ở trong ngôi nhà cũ. Một nơi càng hoang vắng càng lý tưởng để lẩn trốn bọn Thây ma.

Sau khi băng qua nhiều đoạn đường trống trải, HyukJae tìm thấy con hẻm 13 tối mịt mù. Nhà nhà san sát nhau giờ chỉ còn là những vách tường cô quạnh. Không gian yên tĩnh đến rợn người của một khu phố chết.

Chẳng lâu sau, cảm giác lành lạnh chậm rãi len dần vào cơ thể HyukJae, cái lạnh rất quen thuộc. Cậu giật mình quay người lại với đôi mắt tròn kinh hãi. Sau lưng cậu không còn là con đường vắng vẻ dưới ánh chiều tà. Nó nhấp nhô lởm chởm những cái đầu lâu với đôi mắt trắng dã, lết từng bước chân dật dờ xiêu vẹo trong màn đêm. Đó là một rừng Thây ma, chúng đã theo cậu từ lúc nào?

HyukJae cố gắng giữ bình tĩnh để đón nhận tiếng rên ư hử của những thứ mục nát từ lòng đất. Nước da xanh lè của chúng sáng hẳn giữa màn đêm. Từng bước từng bước thật chậm, chúng cứ dần dần tiếng gần đến HyukJae như thể tìm thấy miếng mồi ngon.

HyukJae nuốt khan giọt nước miếng, chân lùi sâu vào con hẻm 13. Bọn Thây ma này khác biệt lắm. Chúng không giống như đám Thây ma của DongHae. Chúng có gì đó lạnh lùng và tàn độc hơn. HyukJae cảm nhận rõ sự khác biệt đó nên càng hiểu rõ sự nguy hiểm cận kề. Mười mươi đám Thây ma này không dưới quyền cai trị của DongHae.

23 bình luận to “Dưới ánh mặt trời – Tập 7 (HaeHyuk)”

  1. jinnye Says:

    Càng đọc lại càng thấy sợ ma :/. Cơ mà t.c của Hae cho EunHyuk kia thắm thiết quá, cả EunHyuk đó cũng v nữa. Ghét lửa vì nó đốt cháy người yêu của mình… Cao cả… Còn cái món quà của HyukJae, có hơi bị con nít chứ nhỉ. Nhìn DongHae như vầy, áo đen như vầy, mắt đỏ như vầy, mà đeo đồ giả :D. Haha, e đi đọc tiếp đây!! BilaBòn bằng chíu

  2. bamboo2406 Says:

    hế nhô Bòn…em là reader thầm lặng của Bòn bấy lâu nay *né dép*…quả thật là fic của Bòn hay quá nha…nhưng mà đọc thì thấy hơi sợ…báo hại em giờ ngồi không nhắm mắt lại được…sợ bị ám ảnh….=.=……mau ra chap mới nhé

  3. nl mUn Says:

    Bòn iu dúúúúúú……. ơi e cmt cho Bòn như đã hứa đêy. Chap này hay lém ạ nhưng HykJae vs EunHyuk là 1 hay là 2ng hoàn toàn khác nhau ạ????

  4. chulminkyu Says:

    bòn cưng sao ss hok đọc dc tập 7 ??

  5. angelashushi Says:

    Bòn ơi cổ e sắp gãy rồi nè!! Hixxx coming soon mà hơn 1 tháng chưa có fic v bòn ơi!! Hixx e hâm mộ bòn nhìu lớm lớm ak!! E mới biết tới bòn có mấy tháng nay mà tu hết sạch fic bòn viết lun hehe! Bòn nhớ viết nhanh nhanh nha ♡♡♡

  6. Seddy Says:

    Huhu chap 7

  7. Theluvsuju Says:

    Ak wen nua Bon dung la chan nhan bat lo tuong ma, fic em cang lau thj laj cag hay co ma dug lau wa k thj reader cho chap moi chac cug bj tao bon gjog Bon lun wa

  8. Theluvsuju Says:

    Hajz voj tjh tjet truyen the nay mjh cu vua doc vua nom nop lo cho caj ket, that mog se la HE (rut kjh nghjem tu SCCB) co ma Bon co len mjh lun ung ho Bon ma hehe t njh nay h roj nen nhanh nhanh ra chap moj nha Bon

  9. Nguyen Thien Kim Ngan Says:

    Bòn ơj Bòn à!
    Mem thèm fic wá!
    Bòn ơi Bòn ới!
    Bòn thương mem với
    Mem thèm cháp mới!!!!!
    Sao lâu chới với
    Làm mem lui tới
    Mong Bòn thương xót
    cho mem phấp phới
    iu Bòn chót vót
    Bòn nhanh Bòn nhé!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

  10. angelashushi Says:

    Bòn ơi e không chịu đâu!! Fic fic fic fic! Bòn ơi nhớ viết nhanh nhanh nha!

  11. Seddy Says:

    Huhu fic fic em ngkiện fic uf bòn lắm , mak bòn pk kn ngkiện lên kơn là s ruồj ak hjx hjx

  12. Seddy Says:

    Úg òj ak “mung hut ” hk ak

  13. Nguyen Thien Kim Ngan Says:

    Bon iu vau cua e oj! s luc nao Bon cug lam e “mug hut” het z????????
    Luc nao Bon cug ra co caj hih huhuhuhuhhu mog fic cua Bon lam lam, rot cuoc tai s eunhyuk laj co muj mau gjog HyukJae, ngong wa di!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

  14. Seddy Says:

    Húhúhúhúhúhú ficficficfic eunhyuk vs hyukjae tất kả là s ? Koá 1 chút j đoá rất ư là khó hiểu


Góp ý cho Bòn (comment)