Quý công tử – Tập 3

Hách Tể lấy tay lau đi rồi lồm cồm đứng dậy, quay mặt về hướng ngọn núi phía xa coi như chưa xảy ra chuyện gì. Đông Hải mua cậu thì anh toàn quyền với cậu, muốn cậu nói thì cậu nói, muốn cậu im thì cậu im, hay muốn đánh đập cậu sao cũng được. Với Hách Tể là vậy.

Đông Hải nắm chặt bàn tay đến mức run rẩy. Anh là người cứng rắn nhưng bản tính hiền lành, chưa bao giờ đánh ai cả. Đến hôm nay thì mọi chuyện đã vượt quá sự chịu đựng của anh. Tại sao Hách Tể vẫn nhất quyết lạnh lùng với Đông Hàn như vậy, nó chỉ cần một câu nói ngọt ngào chào hỏi xã giao của cậu thôi cũng đủ rồi cơ mà.

– Tới đây đủ rồi, cậu đi đi… – Đông Hải thì thầm một câu mệt mỏi. Anh không bao giờ muốn nhìn lại con người này nữa. Vô cảm, lạnh lùng, nhẫn tâm hay đê tiện? Anh chẳng biết dùng từ gì để hình dung về Hách Tể.

Máu vẫn tiếp tục chảy trong miệng Hách Tể, cậu lại phải lau đi, vết máu làm nhòe cả tay cậu.

– Hành lý của tôi để trên xe của anh.

Đông Hải không đáp lại Hách Tể, anh cúi người vuốt ve tấm ảnh cậu em trai nhỏ dại.

– Đông Hàn à, anh xin lỗi, em hãy quên tất cả đi nhé.

Thấy Đông Hải dợm bước ra xe Hách Tể cũng lặng lẽ đi theo. Anh mở cốp lôi hành lý của cậu ra rồi vào xe ngay, không nhìn lại cậu lấy một lần. Hách Tể chỉ giương đôi mắt lạnh lùng phẳng lặng cho đến khi chiếc xe ấy khuất bóng.

Vậy là cậu đã được tự do rồi, được giải thoát khỏi Đông Hải rồi, nên vui hay buồn đây?

Hách Tể ngước nhìn ánh hoàng hôn buồn thảm đỏ một màu máu, lưỡi cậu khẽ rê lại gần vết thương ngay miệng, đau rát lắm. Đông Hải bỏ cậu lại chốn hoang vu này cũng vô tâm quá mà, ngay nghĩa địa thì có xe cộ gì cho cậu quá giang đi ra thị trấn đây? Hách Tể thở dài uể oải rồi lại kéo vali lệt bệt tiến sâu vào nghĩa địa, ngồi xuống cạnh nấm mồ quen thuộc mang tên Lý Đông Hàn. Tay cậu nhẹ bươi bươi chút trầm cho nó cháy bùng lên.

– Anh của cậu là một kẻ ngốc, làm như tôi chưa đến đây bao giờ ấy! – Hách Tể cất giọng mỉa mai với người nằm dưới nấm mộ, tay cậu nhẹ nhàng nhổ những ngọn cỏ xung quanh.

– Muốn tôi nói chuyện với cậu sao? Ha! Có gì là tôi giấu cậu đâu mà nói? Chỉ có chuyện anh ấy mua lại tôi là cậu chưa biết thôi. Tôi nói cho cậu biết thì có gì là sai? Vậy mà tôi bị đánh. – Càng nói Hách Tể càng uất ức, cái tát thật sự làm cậu choáng váng, mắt hoa cả lên. Cậu phủi nhẹ đôi bàn tay cho bớt bụi trầm rồi ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào tấm bia đá lạnh lẽo, nhưng có lẽ, nó không lạnh bằng tâm hồn của cậu.

– Sao cậu lại nói với tôi anh cậu rất hiền, chẳng bao giờ lớn tiếng với bất kỳ ai? Đúng là lừa đảo! – Hách Tể tiếp tục hờn trách, nhưng rồi cậu dịu giọng ngay – Hoặc có thể qua mười năm thì cái gì cũng thay đổi hết rồi… Tôi cũng chẳng còn là tôi nữa…

Hách Tể thở dài ngước nhìn bầu trời tối đen với hàng ngàn ngôi sao lấp lánh. Giữa nghĩa địa hoang vu, gió đêm bắt đầu thổi từng cơn lạnh buốt. Một mình ở nơi tĩnh lặng đầy âm khí thế này, tâm hồn lại càng cảm thấy cô đơn.

– Đông Hàn… – Hách Tể chợt cất giọng thật khẽ – … Tôi… nhớ cậu lắm… – Hai hàng nước mắt long lanh bắt đầu âm thầm lăn dài trên đôi má, Hách Tể cứ để mặc nó tuôn rơi. Đã lâu lắm rồi cậu không khóc, cậu không nhớ lần cuối mình khóc là lúc nào, có thể là ngày Đông Hàn rời xa cậu vĩnh viễn?

– Tôi… thật sự nhớ cậu lắm… hức, hức…

Bia đá lạnh lẽo kia dường như cũng nghe được tiếng nức nở bi thương của người bên cạnh, nhưng nó bất lực không thể vươn mình cao hơn để che chắn từng cơn gió, để người bạn thân bớt giá băng trong cõi lòng. Nó chỉ biết âm thầm kề sát bên cậu, lắng nghe từng câu chuyện thống khổ về cuộc đời cậu như mười năm nay nó đã từng…

.

.

.

Đông Hải cho xe chạy thẳng về nhà. Lâu rồi anh cũng chẳng nhín được thời gian để thăm lại gia đình. Cuộc sống đô thị xô bồ chiếm trọn khoảng thời gian của anh.

Bà Lý – mẹ của Đông Hải ngậm ngùi ôm cậu quý tử. Nhà họ Lý đã sớm trở thành gia đình giàu có nhất vùng nhờ công việc ngày càng phát đạt của Đông Hải. Ấy vậy mà bữa cơm sum họp gia đình vẫn rất đạm bạc, họ muốn ôn lại những khoảnh khắc khó khăn của ngày xưa.

– Gần đây xóm mình đang bàn tán về gia đình ông Đào Bá, có người trên thành phố nói họ vừa bị cảnh sát bắt giam ngày hôm qua. – Bà Lý vừa gắp cho Đông Hải miếng đồ ăn vừa kể.

– Bị bắt? Ngày hôm qua? – Đông Hải ngạc nhiên. Ông bà Đào Bá chính là cha mẹ của Hách Tể, giàu nức tiếng một thời. Sau đám tan Đông Hàn không lâu thì họ dọn đi mất, chẳng biết tung tích ra sao. Bây giờ Hách Tể làm việc nơi vũ trường, còn cha mẹ thì bị bắt giam, quả là tán gia bại sản.

– Nghe đâu họ làm ăn bất chính, còn dính đến chuyện buôn người, chắc sẽ bị xử tử hình đó. – Bà Lý nói tiếp.

Đông Hải cúi đầu ăn cơm không nói gì. Cha mẹ như thế, chả trách tính cách của Hách Tể lại hỏng bét đến vậy.

– Haiz~ Không biết đứa con của họ bây giờ thế nào, tội nghiệp thằng bé. Cha mẹ lầm lỗi thì con cái là chịu khổ nhiều nhất. Nhưng… nhà mình có làm gì nên tội đâu mà Đông Hàn lại ra đi quá sớm… – Bà Lý bắt đầu nghẹn ngào. Cứ mỗi khi sum họp gia đình là bà lại nhớ đến cậu út đoản mệnh.

Ông Lý cố khuyên:

– Thôi, chuyện đã qua lâu rồi, bà đừng đau buồn nữa, dù sao Đông Hàn cũng ra đi trong thanh thản nhẹ nhàng, nó đâu có vướng bận gì đâu.

Bà Lý bèn lấy tay lau nước mắt.

– Thật sự tôi rất áy náy với cậu bé đó. Nhờ nó mà Đông Hàn vui như vậy… Nhưng…

– Cậu bé nào? – Đông Hải tò mò.

Ông Lý nhíu mày đằng hắng để bà Lý vơi bớt đau thương mà giữ kẽ, đáng tiếc là Đông Hải đã chú ý mất rồi.

– Áy náy cái gì? Đông Hàn vui vì cái gì? – Đông Hải ngơ ngác hỏi tiếp.

Bà Lý có vẻ bối rối vì lỡ lời. Trước ánh mắt quả quyết của Đông Hải, bà lúng ta lúng túng rồi đành thở dài chán nản.

– Thời gian cũng lâu rồi, nói cho con biết cũng không sao. Thật ra… – Bà Lý ngập ngừng, vẻ mặt đầy khổ não, không biết phải giải bày thế nào với Đông Hải – Thật ra, viện phí phẫu thuật cho Đông Hàn không phải là tiền do bệnh viện tài trợ cho gia đình nghèo. Mà là một người bạn của Đông Hàn đứng ra lo liệu tất cả.

– Bạn? Đông Hàn có bạn thân giàu đến thế ư? Sao con không biết?

– Chính ba mẹ cũng không biết – Ông Lý vội giải thích – Hôm đó, sau khi con đi mua trầm thì có một cậu bé đến thăm Đông Hàn. Nó không nói tên, dáng vẻ lạnh lùng nhưng khôi ngô lắm.

Đông Hải hơi rúng động, anh tròn mắt chăm chú lắng nghe.

– Thì ra cậu bé đó với Đông Hàn thân nhau trong bệnh viện từ lâu. Lúc đó nhà mình khó khăn, ai cũng cắm đầu làm, lo viện phí cho Đông Hàn, đâu ghé thăm nó thường xuyên, nhờ cậu bé đó mà Đông Hàn mới vui vẻ trong những tháng ngày đau bệnh. – Ông Lý bắt đầu kể.

– Khi nó rót nước cho Đông Hàn, mẹ thấy tay nó đầy vết bầm tím – Bà Lý tiếp lời – Mẹ cố quan tâm, nó càng cố giấu, rồi khi giằng co mẹ phát hiện trong túi xách của nó mang rất nhiều tiền. Mẹ với ba con gặng hỏi mãi mới biết đó là tất cả chỗ tiền nó dành dụm để cho Đông Hàn phẫu thuật. Nó sợ gia đình mình không nhận nên nhờ bác sĩ nói dối là tiền viện phí do bệnh viện tài trợ…

– Vậy là ba mẹ chấp nhận lấy số tiền đó? Toàn bộ tiền dành dụm của một đứa trẻ? – Đông Hải ngỡ ngàng không tin vào tai mình.

Bà Lý mặt mày ủ rũ, rõ ràng bà cũng rất dằn vặt lương tâm.

– Lúc đó nhà mình quá nghèo Đông Hải à… mà Đông Hàn thì phải mổ gấp, huống gì… huống gì… cậu bé đó là con của ông bà Đào Bá, chắc là nó cũng dư giả nhiều nên mới để dành được số tiền lớn như vậy…

– Ba… ba mẹ… đang nói cái gì thế? – Đông Hải tròn mắt sững sờ suýt đánh rơi chén cơm trên tay.

Bà Lý cố giải thích:

– Mẹ không muốn nhận số tiền đó đâu Đông Hải, mẹ thật sự không muốn!! Nhưng Đông Hàn… Hơn nữa, tình cảm của thằng bé và Đông Hàn rất thân thiết. Thì ra thằng bé thường xuyên bị ba mẹ nó đánh, đến mức phải nhập viện điều trị. Ba mẹ không nghĩ ông bà Đào Bá lại tàn nhẫn như vậy, toàn thân thằng bé đầy vết roi, chỉ có gương mặt là lành lặn…

Đông Hải nghe trái tim mình quặn lại, môi anh mấp máy không thành lời. Ông Lý cũng thở dài ray rứt.

– Lúc đầu ba mẹ nhất quyết cự tuyệt. Sau mới biết là ông bà Đào Bá không cho thằng bé giao du với ai, họ sợ bạn bè biết nó bị đánh, dù sao cũng là gia đình có tiếng tăm mà. Thằng bé chỉ có mỗi Đông Hàn là bạn, nó phải cứu Đông Hàn bằng mọi giá. Cho nên, ba mẹ nghĩ thôi thì cứ chấp nhận số tiền đó, rồi từ từ trả lại cho nó…

– Tôi nhận ra. Cậu là Lý Đông Hải, lớp trưởng lớp bên cạnh.

– Có quên đâu mà không nhận ra?

Đông Hải nắm chặt đôi đũa trong tay, hơi thở bắt đầu dồn dập.

– Sao… sao mẹ không nói với con?

– Cậu bé không cho mẹ nói. Nếu biết Đông Hàn là bạn nó, e rằng Đông Hàn cũng bị vạ lây. – Rồi bà lại thở dài – Thằng bé ấy thật dễ thương, bên cạnh nó, Đông Hàn cười thật nhiều. Biết Đông Hàn qua đời, chắc thằng bé cũng đau khổ lắm. Những ngày sau đám tang Đông Hàn mẹ cố liên lạc với nó để bàn về số tiền nhưng không gặp được.

– Con ra ngoài một chút! – Đông Hải nói vội vàng rồi vụt chạy ra xe. Anh không thể chần chừ để nghe thêm điều gì nữa. Anh khởi động máy gấp rút, phóng ra đường đất đỏ, nhắm thẳng đến khu nghĩa địa.

– Ra là vậy… thì ra là vậy… – Đông Hải lẩm bẩm, tâm trạng rối bời sốt sắng. Anh vốn đã thấy lạ kỳ rồi nhưng lại không thể nhận ra. Một con người giá lạnh khinh đời như Hách Tể tuyệt đối không thể để ý đến ai, nhất là một kẻ tầm thường quê mùa như anh. Ấy vậy mà cậu nhớ tên anh, cậu còn biết luôn anh phải chật vật vừa làm vừa học để lo viện phí cho người em bệnh tật. Chỉ đơn giản một điều, vì cậu đã thân thiết với Đông Hàn từ lâu và nghe Đông Hàn kể tất cả về gia đình anh.

Đông Hải chợt nghe trái tim đập vồn vã hơn. Vậy hình ảnh mà Đông Hải thấy lúc đi mua trầm về trước bệnh viện, không phải là Hách Tể đi xem phim, mà có thể cậu đã bị phát hiện đến thăm Đông Hàn và bị bắt về. Ánh mắt cậu khi đó nhìn anh đầy trắc ẩn. Dù năm tháng đã qua đi, nhưng Đông Hải vẫn nhớ thật rõ vì anh sống quá tình cảm. Bây giờ anh mới nhận ra, đôi mắt đó không phải lạnh lùng, mà là một lời van xin thầm kín của Hách Tể. Cậu muốn anh cứu cậu khỏi bàn tay của người phụ nữ mà cậu gọi là mẹ đó. Có thể cậu đã bị phạt rất nặng vì dám giao du với kẻ khác. Hoặc họ đã biết cậu lấy một số tiền lớn làm phẫu thuật cho Đông Hàn.

Đông Hải nghe trái tim nhói đau đến mức khó thở. Chắc chắn cuộc sống của Hách Tể là những ngày dài trong đau khổ. Cha mẹ nào lại cứ mãi đánh đập con của mình, cha mẹ nào lại để con mình đi làm trai bao. Cái giàu có hào nhoáng lẫn sự lạnh lùng xa cách của Hách Tể chỉ là vỏ bọc để cậu che giấu tâm hồn của mình. Một tâm hồn bị tổn thương nghiêm trọng. Cậu chỉ có mỗi Đông Hàn ở cạnh bên mà thôi. Vậy ra, sự ra đi của Đông Hàn không phải chỉ là nỗi đau của gia đình anh, mà ở một nơi xa đó, có một trái tim cũng đang vỡ nát vì điều đó. Bất giác Đông Hải thấy ân hận quá. Anh đã đánh cậu, anh bỏ mặc cậu tại chốn nghĩa địa hoang vu. Anh thật sự đã quá lạnh lùng với cậu.

Đông Hải thắng gấp xe khi vừa đến khu nghĩa địa. Anh bay thẳng vào trong dù trời đã quá tối. Bốn bề vắng lặng, ngọn gió rì rào u u những âm thanh của sự chết chóc. Làm sao Hách Tể còn ở đây đến giờ này? Nhưng ngoài chỗ này thì Đông Hải chẳng biết tìm cậu ở đâu.

– Hách Tể đang ở đâu vậy Đông Hàn, em biết mà, cậu ấy đang ở đâu vậy? – Đông Hải ngồi bệt xuống mộ Đông Hàn hỏi gấp. Ánh trăng lên cao soi sáng nhúm trầm hương đã tàn. Lúc chiều khi đi anh đã dập tắt nó. Sự ân hận bắt đầu dày vò tâm trí Đông Hải nặng nề hơn. Vậy là Hách Tể đã quay lại đây sau khi lấy hành lý, điều đó càng khẳng định cậu có mối giao hảo tốt với Đông Hàn. Nhưng giờ thì Hách Tể đã đi đâu? Cứng đầu như cậu thể nào cũng lại quay về nơi vũ trường. Cậu đã khẳng định với Đông Hải như vậy.

Đông Hải chán nản lái xe đi vòng vòng quanh các ngả đường. Ở đây vẫn là vùng quê hẻo lánh, chẳng có nhiều xe cộ, Hách Tể chỉ có thể đi bộ thôi. Nếu cậu ngồi tại mộ Đông Hàn lâu thì có lẽ cậu chưa đi xa được. Ở đây cậu chẳng còn ai thân thích, giải pháp duy nhất là cứ đi lang thang tìm xe lên lại thành phố. Bấy giờ thì Đông Hải thật sự thấy mình tàn nhẫn khi bỏ Hách Tể lại một mình.

Xa xa trên đoạn đường đất đỏ, qua ánh đèn Đông Hải thấy một dáng người thất thểu bước đi, tay kéo lê chiếc vali nhỏ. Nghe tiếng xe, người ấy bèn quay đầu lại nheo mắt nhìn. Phải rồi, chính gương mặt lạnh lùng đó, chính dáng người nhỏ nhắn đó. Đông Hải thắng gấp, bay hẳn người xuống xe, ôm chầm lấy cả cơ thể đang giá lạnh vì bụi đường, cơ thể ốm đến gầy gò xanh xao.